Phi Thiên

Chương 579-1: Đã đi làm cái quái gì? (1)




- Người có năng lực thì phải cực khổ rồi. Chỉ đành phiền Miêu điện chủ đi chịu khổ một chuyến rồi.

Đào Thanh Ly sau khi thoáng hạ thấp người nói lời cảm ơn, lại hỏi:

- Không biết Miêu điện chủ muốn dẫn bao nhiêu người đi?

- Cũng không thích hợp mang quá nhiều người, kinh động bên phía Nhật Hành cung sẽ không tốt, tìm một người đưa ta đi là được.

Miêu Nghị nhìn về phía Triệu Phi:

- Triệu huynh có nguyện theo ta đi một chuyến không?

Triệu Phi không chút do dự, cùng Miêu Nghị sóng vai đi chung với nhau, chắp tay về phía Đào Thanh Ly nói:

- Thuộc hạ nguyện đi!

Đào Thanh Ly nhìn hai người lại có chút tinh thần hoảng hốt. Hai người dám đúng lúc này đi tới Mộc Hành cung tìm Mộc Hành cung cung chủ Trình Ngạo Phương đàm phán chuyện kết minh, cũng không thấy trong thần sắc hai người có chút do dự và bất an. Chỉ dựa vào phần khí độ ung dung này dưới trướng sợ là khó tìm được người hơn nữa. Càng không cần phải nói quyết đoán quyết định tiên phát chế nhân tấn công Nhật Hành cung, loại ý nghĩ này chỉ sợ thủ hạ khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nàng hiện tại mơ hồ có chút hoài nghi ý nghĩ của bà nội có phải không đúng hay không? Bà nội bởi vì tự mình làm Tiên Thánh Mục Phàm Quân hy sinh to lớn, cho nên cảm thấy ở tiên quốc đoạt lấy chỗ đứng nhỏ nhoi là chuyện đương nhiên, tự mình độc chiếm Thủy Hành cung, lại còn muốn các thời đại truyền xuống, loại ý nghĩ này thật thích hợp sao? Thật sự thực tế sao?

Triệu Phi ôm quyền chờ lệnh, nàng lại không phản ứng, vẫn còn ở đó mất thần. Tư Không Vô Úy không thể không tằng hắng một cái nhắc nhở:

- Thanh Ly!

- À!

Đào Thanh Ly tỉnh hồn lại, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Miêu Nghị nhíu nhíu mày, không biết nàng tẩu thần gì, lại ôm quyền về phía nàng nói:

- Cung chủ, thuộc hạ không hiểu nhiều về tình huống của Mộc Hành cung, xin nàng nói cho ta những gì mà nàng biết, hiểu rõ hơn chút tình huống cũng được thêm một phần chuẩn bị.

Đây đương nhiên không phải là vấn đề. Đào Thanh Ly đưa tay mời mấy người ngồi xuống nói, sau khi chủ thứ ngồi xuống, hỏi:

- Đầu tiên nói từ đâu?

Miêu Nghị nói:

- Bắt đầu nói từ cung chủ Trình Ngạo Phương đi.

Đào Thanh Ly hơi chút suy tư:

- Trình Ngạo Phương, cũng giống như Nhật Hành cung cung chủ Thi Khiếu Thiên, đều có tu vi Tử Liên thất phẩm, là theo chân quân sứ Nhạc Thiên Ba một đường thăng tiến lên, có thể nói là thân tín của quân sứ. Cả đời từng có bốn người trượng phu, ba người đầu chết trận, hiện nay tìm trượng phu tên là Quan Thiếu, là Trấn Giáp điện điện chủ của Mộc Hành cung...

Nghe thế, vẻ mặt của Tư Không Vô Úy co giật một chút, ánh mắt liếc xuống. Kết quả phát hiện Miêu Nghị cùng Triệu Phi đang đồng loạt ánh mắt nhìn tới, mặt tối sầm nói:

- Nhìn ta làm gì?

Miêu Nghị sẽ không cho hắn mặt mũi:

- Tình huống của hai người các ngươi giống nhau như đúc, đều là điện chủ phối duyên với cung chủ. Nhìn một chút ngươi thì có làm sao? Ngươi có tin ta dẫn ngươi theo, sau đó gặp Quan Thiếu đó giới thiệu một chút cho hai người biết nhau hay không?

- Ngươi...

Tư Không Vô Úy cố nén giận quay đầu sang một bên, sợ tên điên này thật sự làm ra chuyện đó, đến lúc đấy thì càng lúng túng hơn nữa.

Miêu Nghị quay đầu lại nói với Triệu Phi:

- Triệu Phi, xem ra vùng này phong thủy không tệ ha!

Triệu Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dạng phục tùng cụp mắt, làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Đào Thanh Ly cũng bị làm cho mặt đầy lúng túng, không nói thì không biết. Cái này vừa nói ra phát hiện thật đúng là tình huống giống nhau như vậy, khác nhau chỉ vẻn vẹn ở chỗ nàng và Tư Không Vô Úy chưa chính thức công khai mà thôi...

Nói xong chuyện chính, Miêu Nghị cùng Triệu Phi cáo từ. Đào Thanh Ly tự mình đưa đi tới cửa, lại thỉnh giáo một câu:

- Hiện giờ lòng người bàng hoàng, có cần phải chỉnh đốn một chút hay không?

Miêu Nghị khoát tay đáp:

- Bây giờ chỉnh đốn cũng đã chậm rồi, bệnh cũ đã bao nhiêu năm, trong lúc nhất thời có chỉnh cũng không đổi được, đợi bên đó nói chuyện thỏa rồi, lấy ra sự thật cho bọn họ nhìn, để cho bọn họ hiểu rõ cái gì gọi là hi vọng cuối cùng. Bọn họ dĩ nhiên phải đi liều mạng, như vậy hữu hiệu hơn so với hiện tại đến lúc nước tới trôn mới nhảy.

Chưa hề trải qua kinh nghiệm đánh giết, Đào Thanh Ly nghe xong suy nghĩ lại, hình như là như vậy, ngay sau đó chắp tay nói:

- Vậy xin nhờ nhị vị!

Hai người chắp tay cáo từ, Triệu Phi kéo hắn bay lên không mà đi...

Thủy Vân phủ cô đảo, Yêu Nhược Tiên đi loạn khắp nơi trong đình viện trên đảo. Hắc Thán đã tỉnh dậy nịnh bợ bám sát theo đuôi lão ta, thỉnh thoảng khịt khịt lỗ mũi rồi dụi đầu vào lão.

- Bàn tặc, thật không còn nữa rồi, không còn đồ ăn là không còn đồ ăn. Ngươi đi theo ta không rời cũng vô dụng thôi a!

Yêu Nhược Tiên có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nhảy lên một ngọn giả sơn, nhìn Hắc Thán ngồi canh giữ ở phía dưới, thầm nghĩ không phải là ta không cho ngươi ăn, mà là tiểu tử kia không cho phép cho ngươi ăn nữa.

Đúng lúc này, Hắc Thán dường như cảm giác được điều gì, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía không trung.

Yêu Nhược Tiên ngồi chồm hổm trên giả sơn thuận thế nhìn theo, chỉ thấy bóng người trên không trúng đánh xuống vị trí dinh phủ của Thủy Vân phủ.

- Hí hí hí...

Hắc Thán đột nhiên hí lên một trận, co bốn chân nhẹ nhàng nhảy ra khỏi sân vườn, một đường chạy vụt đi.

- Thật đúng là cái con mù mắt vong ân bội nghĩa nuôi mãi không chịu lớn. Nuôi dưỡng ngươi đã nhiều năm như vậy, tiểu tử kia vừa trở lại một cái nói chạy là chạy đi liền, ngay cả chào cũng không thèm chào...

Yêu Nhược Tiên ngồi chồm hổm ở đó càu nhàu, gương mặt đầy u oán.

Miêu Nghị cũng không hề vội vã tiến đến Mộc Hành cung, mà là bảo Triệu Phi đưa hắn trở về Thủy Vân phủ.

Vừa đáp xuống đất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi liền nghe tiếng chạy đến làm lễ ra mắt, Miêu Nghị hỏi:

- Các lộ sơn chủ đều đã tới chưa?

- Đến rồi!

Thiên Nhi trả lời.

- Kể cả bản bộ quản sự, cùng triệu tập đến đại điện nghị sự gặp ta!

- Dạ!

Thiên Nhi lĩnh mệnh mà đi.

Phía ngoài một trận tiếng vó ngựa vang lên, thân ảnh của Hắc Thán nhanh chóng vọt tới từ Nguyệt môn, chạy thẳng tới trước mặt Miêu Nghị, khịt mũi chào hỏi, bốn chân nhún nhún tỏ vẻ vô cùng vui thích.

Miêu Nghị cười cười, sờ một cái lên đầu của nó.

Triệu Phi bên cạnh thấy thế đã quen không còn lấy làm lạ nữa, đã sớm biết tọa kỵ của Miêu Nghị không tuân quy củ, thường chạy vào chỗ có người ở. Nhưng thấy Hắc Thán y cũng nhoẻn miệng cười. Long câu có thể còn sống trở vể từ Kham Loạn hội ở Tinh Túc Hải có thể đếm được trên đầu ngón tay. Y cùng Hắc Thán coi như là sóng vai chiến đấu qua.

Rất nhanh, các lộ thủ lĩnh của Thủy Vân phủ đến đông đủ ở đại điện nghị sự. Sau khi Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi giúp Miêu Nghị sửa sang lại quần áo, đi theo phía sau hắn tiến vào đại điện.

Miêu Nghị leo lên bảo tọa ngồi xuống, ánh mắt quét qua mọi người đứng ở dưới. Hai nữ đứng ha62u ở hai bên.

Xa cách đã nhiều năm như vậy giờ thấy được phủ chủ, nhất là thời khắc mấu chốt thần hồn nát thần tính này, mọi người dường như cũng tìm được chỗ dựa đáng tin cậy, ít nhiều nhẹ nhàng thở ra, đồng loạt chắp tay nói:

- Tham kiến phủ chủ!

- Miễn lễ!

Miêu Nghị giơ tay lên một cái.

Tuyết Nhi giọng giòn giã nói:

- Thỉnh Trấn Ất điện điện chủ tuyên pháp chỉ của cung chủ!

---------------