Phi Thiên

Chương 555-2: Lão bản nương đừng vọng động (2)




Hắc Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhi tử Hắc Vô Nhai mặt đầy lo lắng nhìn mình, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, không liều mạng cũng không được! Bại bởi bên phía Đại Ma Thiên còn nói được, nếu sau khi nháo chuyện xếp ở vị trí cuối cùng, thể diện của Âm Dương Thiên còn vứt đi đâu, sau này kêu sư tôn nhìn mình như thế nào, không liều mạng thật sự không được, không thể nào dễ dàng buông tha.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười cười vỗ vai nhi tử, tỏ vẻ không có chuyện gì, lắc mình vào tràng.

Chậm rãi đi tới phía trước Băng Diễm, Hắc Vân âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, làm phép hộ thể, chỗ mi tâm sáng lên một đóa Tử Liên tam phẩm, khống chế bước chân nhanh chóng xông vào.

Theo lý mà nói, tu vi của hắn không bằng Vân Quảng và Pháp Hạo, khoảng cách đi tới có lẽ cũng không xa bằng hai người kia mới đúng, nhưng sự thật không phải như thế.

Khi nhìn thấy tình hình của Hắc Vân, có thể nói sắc mặt của Vân Quảng trong nháy mắt biến đổi, chỉ thấy sau khi Hắc Vân đi qua cây băng trụ đầu tiên, pháp cương hộ thể của hắn mới bắt đầu có ba động.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hắc Vân đã từ từ vượt qua khoảng cách của Pháp Hạo và Vân Quảng, hơn nữa vẫn còn tiếp tục từng bước tiến về phía trước, mặc dù pháp cương hộ thể đã bắt đầu kịch liệt đung đưa, nhưng ưu thế so với hai người trước đó vẫn rất rõ ràng.

Đừng nói sắc mặt Vân Quảng thay đổi, ngay cả mặt mày Lão bản nương cũng kịch biến, người của Âm Dương Thiên thắng người của Đại Ma Thiên! Đệ tử của Quỷ Thánh Sư Đồ Tiếu trước mắt bao nhiêu người lại thắng được nhi tử của Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, hơn nữa còn là thắng người có tu vi cao hơn một bậc, nếu chuyện này truyền đi sẽ khiến người đứng đầu giới tu hành mất hết thể diện!

Bắc Cực lão tổ cũng đang truyền âm giải thích với Túc chủ tứ phương Tây Tinh hải trên bàn chủ trì:

- Quỷ Hỏa của Âm Dương Thiên và Băng Diễm của lưỡng cực Băng cung đều thuộc về Âm Hỏa, chẳng qua chủng loại bất đồng mà thôi. Nói về năng lực chống đỡ, Hắc Vân trời sinh chiếm ưu thế, tốc độ Băng Diễm đốt cháy pháp cương hộ thể cũng không nhanh như vậy, cuộc tỷ thí này Hắc Vân đã chiếm tiện nghi, không liên quan đến thực lực.

Bốn người nghe vậy âm thầm gật đầu.

Chỉ trong chốc lát, Hắc Vân đã chạy tới phía trước cây băng trụ thứ hai, thuận tay cầm viên băng phách lớn bằng nắm tay, sau đó lại bước về phía trước một bước. Nhưng pháp cương hộ thể của hắn đã đến cực hạn thừa nhận, sau khi bước ra một bước này, hắn cũng biết mình chịu không nổi, lắc mình một cái nhanh chóng chui ra khỏi Băng Diễm.

- Tốt!

Những người còn lại của Âm Dương Thiên đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không ít người còn hò reo ủng hộ.

Hắc Vân giơ viên băng phách trong tay về phía mọi người, như trút được gánh nặng, tâm tình dĩ nhiên vui mừng, hắn cũng không ngờ mình có thể thắng được Vân Quảng và Pháp Hạo, hơn nữa còn không phải là chiến thắng sít sao, mà là thắng hai người kia với ưu thế tuyệt đối. Hắn giơ băng phách lên, cố ý quơ quơ khoe khoang trước mặt Vân Quảng.

Gương mặt Vân Quảng tối sầm lại, chỉ cảm thấy những tiếng vỗ tay ủng hộ xung quanh giống như từng nhát bạt tai vang dội đập lên mặt mình, nhi tử của người đứng đầu giới tu hành, tu vi cao hơn người ta mà lại thua cuộc, thể diện của Đại Ma Thiên cũng bị mình làm cho mất hết rồi.

Vân Phi Dương đứng bên cạnh, cũng cúi đầu bứt rứt tay chân, lão tử mình thua cuộc, làm không tốt quay về sẽ trút hết giận dữ lên người hắn, hắn rất lo lắng....!

Lão bản nương không kìm lòng được, khẽ tiến lên một bước, bộ ngực căng tròn phập phồng, lộ ra vẻ có chút dồn dập, sắc mặt cũng tương đối khó coi.

Bất kể nàng đã làm gì, hay là Vân Ngạo Thiên đã nói không công nhận nàng..., nhưng nói cho cùng nàng vẫn là nữ nhi của Vân gia, là cháu gái của Vân Ngạo Thiên. Nay thể diện của Vân Ngạo Thiên bị biến thành như vậy, nàng làm sao có thể lui qua một bên không ló đầu ra, nàng làm sao có thể thờ ơ nhìn gia gia của nàng mất hết thể diện!

Nếu Vân Quảng thắng, nàng có thể lui qua một bên không có động tĩnh, nhưng Vân Quảng thua thảm như vậy, nàng làm sao còn có thể lui được.

Thân vì hậu bối của ngời ta, hưởng thụ vinh quang và ưu đãi, đồng dạng cũng phải thừa nhận trách nhiệm và nghĩa vụ, Vân Ngạo Thiên có nhiều con cái chết trận như vậy chính là ví dụ. Động tĩnh tiến lên một bước của nàng lập tức thu hút chú ý của đám người thợ mộc, thợ mộc và thợ đá liền biến sắc. Hai người là người hiểu rõ nhất tình trạng của nàng, lúc này thầm nghĩ không ổn, sau khi so sánh với mấy tên bất tài còn lại, Lão bản nương sợ là muốn lên sàn liều mạng rồi!

- Lão bản nương, ngài tuyệt đối đừng vọng động! Địa vị của lão gia tử ở giới tu hành há lại có thể vì một cuộc tỷ thí mà dao động!

Thợ đá là người đầu tiên truyền âm khuyên bảo, đồng thời truyền cho thợ mộc và Miêu Nghị, muốn hai người trợ giúp khuyên nhủ.

Ban đầu Miêu Nghị còn chưa kịp phản ứng, dù sao hắn cũng không phải là người của Đại Ma Thiên, lập trường không giống nhau, ở một số việc cũng sẽ không suy nghĩ theo phương diện này. Hiện tại bị thợ đá nhắc nhở như vậy, lại nhìn thấy sắc mặt của Lão bản nương, trong lòng thầm nhủ, không thể nào, như vậy cũng có thể chịu kích thích?

Thợ mộc cũng khuyên nhủ:

- Lão bản nương, Vân Quảng mặc dù tu hành muộn hơn ngài, nhưng tư chất tu hành không thể thấp hơn ngài, tu vi hiện giờ của hắn cũng cao hơn ngài, hắn sớm đã đột phá đến Tử Liên tứ phẩm, còn ngài vừa mới đột phá không lâu, ngay cả hắn cũng không được, ngài canfg không nên vọng động!

Miêu Nghị không biết nên khuyên nhủ như thế nào, nhưng biết chạy đi chống lại thứ đồ chơi này kết quả sẽ rất thê thảm, kết quả của Pháp Hạo chính là vết xe đổ rõ ràng nhất, lại nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Lão bản nương biến thành bộ dạng như quỷ của Pháp Hạo, cũng có chút không rét mà run. Hắn cũng đi theo khuyên nhủ:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Thợ mộc và thợ đá nói rất có đạo lý!

Ba người ở đây thay phiên khuyên bảo, Lão bản nương hỏi ngược lại bọn họ:

- Các ngươi muốn ta lui qua một bên, làm như không có chuyện gì phát sinh?

Miêu Nghị khuyên nhủ:

- Lão bản nương, đây chẳng qua chỉ là trò trợ hứng tiêu khiển trong thọ yến, vì cái này mà liều mạng thật không đáng giá.

Lão bản nương dường như đã quyết tâm:

- Không cần khuyên nữa, có Nam Cực lão tổ ở bên cạnh trông chừng, có lẽ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Miêu Nghị thở dài nói:

- Có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hình dáng của Pháp Hạo ra sao, ngươi cũng nhìn thấy đấy. Nếu ngươi bị đốt thành bộ dạng giống quỷ như thế, khách nhân ở khách sạn Phong Vân không phải sẽ bị ngươi hù dọa chạy hết.

Lão bản nương vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nữ nhân yêu nhất là dung nhan của bản thân, nàng liếc nhìn bộ dạng của Pháp Hạo quả thật có chút không rét mà run, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Yên tâm, chỉ cần người không chết thì còn có thể khôi phục.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút, nhớ đừng miễn cưỡng chống đỡ.

Sau khi Miêu Nghị vứt ra câu này cũng không lên tiếng nữa.

---------------