Phi Thiên

Chương 551-2: Đoạt lại (2)




- Không để lại lý do đã muốn ta nhận đồ của ngươi, ngươi rút cuộc xem ta là người thế nào?

Nguyệt Dao giận mắng một câu, thu hồi nhẫn trữ vật, túm chặt trong lòng bàn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên ngực, sau khi ổn định tâm tình, liền sải bước ra khỏi gian phòng...

- Ngưu Nhị!

Thợ mộc đẩy cửa bước vào, phía sau là Lão bản nương và thợ đá.

Miêu Nghị đang khoanh chân ngồi trên giường, mở hai mắt ra, dùng thời gian tiêu hao Nguyện Lực châu tính toán, lúc này đã được một lúc lâu rồi, hắn nhả Nguyện Lực châu trong miệng ra tay, hai chân để xuống giường băng, đứng lên, yếu ớt hỏi:

- Yến hội kết thúc rồi sao?

Ba người đột nhiên nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, Lão bản nương hỏi ngược lại:

- Ngươi nghĩ sao?

- Ài! Ta thật sự không có ý tứ như các ngươi nghĩ, vốn là sợ trò chơi sẽ kết thúc trong tay của ta, mới làm như vậy, ai ngờ biến khéo thành vụng.

Miêu Nghị buông tiếng thở dài, lại kỳ quái nói:

- Không đến nỗi chứ, một viên ‘Băng Nhan’ có thể tìm kiếm bao lâu mới bị người ta lấy đi? Thợ đá bình tĩnh giải thích:

- Mấu chốt là ngươi để lại đồng xương cho mọi người đùa bỡn, mọi người đều không có hứng thú đi tranh đoạt, chẳng qua hôm nay là ngày đại hỉ của Nam Cực lão tổ, không có ai muốn vì mình mà làm cho sắc mặt hắn khó coi, vì vậy mới thay phiên xuống dưới qua loa cho xong chuyện.

Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Đây không phải là lý do chứ! Nhiều người như vậy thay phiên, nhắm mắt lại cũng có cơ hội đụng phải. Hơn nữa, Nam Cực lão tổ chẳng lẽ không biết làm chút tay chân, để cho Băng linh lộ ra sơ hở, cố ý để cho người khác tìm được, vì vậy mà kết thúc sớm?

Thợ mộc hắc hắc nói:

- Ngươi cũng nói dễ quá, trước đó ngươi trêu chọc mọi người lâu như vậy, đột nhiên lộ ra sơ hở qua loa kết thúc, đối với những người khác cũng không công bằng, ngươi kêu Nam Cực lão tổ làm sao chịu nổi? Nam Cực lão tổ cũng bị ngươi làm cho khó xử!

- Được rồi! Đừng trêu hắn nữa.

Lão bản nương giơ tay lên ra hiệu cho hai người dừng lại, giải thích:

- Lão tổ nhìn thấu mọi người đều đã bị mất hứng thú với Băng Nhan còn lại, cho nên lại chô thêm mười viên ‘Băng Nhan’ làm tặng thượng, mới làm cho yến hội đến hiện tại kết thúc. Nhưng ‘Băng Nhan’ sinh trưởng không dễ, Ngưu Nhị, lần này ngươi coi như làm Nam Cực lão tổ tổn hao nhiều rồi.

Miêu Nghị nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm, còn tưởng rằng Nam Cực lão tổ thật sự tức giận.

Đột nhiên một mùi thơm của cơ thể quen thuộc đập vào mặt, chỉ thấy Lão bản nương đi một vòng quanh mình, ánh mắt không biết có ý gì, Miêu Nghị bất giác hỏi:

- Lão bản nương, làm gì vậy?

Lão bản nương làm như không có chuyện gì nói:

- Ta còn chưa từng thấy nhiều Băng Nhan như vậy, lấy ra cho chúng ta nhìn một cái đi.

Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau cười một tiếng, cũng gật đầu hưởng ứng nói:

- Đúng vậy! Lấy ra nhìn một cái đi.

- Cái này...

Miêu Nghị cười khan, tất cả Băng Nhan đều đã đưa cho lão Tam nhà ta rồi, hắn lấy đâu ra mà đưa.

- Làm sao? Ngươi sợ chúng ta đoạt mất của ngươi sao?

Lão bản nương cười lạnh một tiếng.

- Ta không phải có ý đó, chẳng qua là...

Lão bản nương cũng không để hắn than thở, trực tiếp làm rõ:

- Ngưu Nhị, những năm qua ta cũng không bạc đãi ngươi? Vật kia đối với đàn ông các ngươi mà nói không có tác dụng gì lớn, ngươi còn trẻ, lại càng không có tác dụng, còn ta tuổi cũng không nhỏ, vừa vặn dùng rất thích hợp.

Miêu Nghị vỗ vỗ trán nói:

- Làm sao lại quên lưu một chút chứ! Lão bản nương, ta đã đưa cho người khác hết rồi.

Lời này mấu chốt muốn người ta tin tưởng, Lão bản nương cau mày, khuôn mặt run lên, quay người bước đi, bộ dạng giống như lẽ nào ngươi còn muốn lão bản nương phải cầu xin ngươi.

- Lão bản nương, ta thật sự đưa cho người khác rồi!

Miêu Nghị có chút nóng nảy.

Thợ mộc và thợ đá đồng thời xuất thủ dò tìm trên ngực hắn, nhất tề vứt ra một câu:

- Ngưu Nhị, làm phiền ngươi rồi!

Hai người đồng thời đẩy hắn lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp đụng vào tường băng.

Vừa ra đến trước cửa, thợ mộc cười hắc hắc nói:

- Ngưu Nhị, đừng vì một số thứ không đáng mà làm tổn hại tình cảm, lần sau nên làm thế nào để Lão bản nương cao hứng không cần chúng ta dạy ngươi chứ?

Đây là đang ám hiệu Miêu Nghị biết điều thì dâng đồ lên, Miêu Nghị dĩ nhiên hiểu, nhưng mấu chốt là hắn không thể lấy ra! Thợ mộc và thợ đá vừa ra khỏi cửa, vừa vặn bắt gặp Nguyệt Dao xinh đẹp đi tới, không khỏi ngẩn người.

Nguyệt Dao gật đầu mỉm cười, hỏi:

- Xin hỏi, Ngưu Nhị ở phòng nào?

Hai người nhất tề đưa tay chỉ ra cánh cửa phía sau, sau đó đồng loạt tránh ra.

Nguyệt Dao đi tới trước cửa, còn đang định gõ cửa, lại nhìn hai người kia, có chút hoài nghi không biết hai người này có phải muốn nghe trộm hay không.

Thợ mộc và thợ đá nhanh chóng tiến lên, trực tiếp chui vào phòng của Lão bản nương.

Nguyệt Dao còn chưa gõ cửa, cánh cửa bằng băng thật dày đã tự dịch chuyển, Miêu Nghị ủ rũ đi ra, nhìn thấy nàng trợn tròn mắt.

Lão Tam à lão Tam, đại ca bị ngươi hại thảm rồi! Miêu Nghị thở dài nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

Nguyệt Dao hỏi ngược lại:

- Ngươi định để ta đứng ngoài cửa nói chuyện sao?

Miêu Nghị tránh đường cho nàng vào, đóng cửa lại, quay người lại thiếu chút nữa đụng vào bộ ngực căng tròn của Nguyệt Dao, trong lúc ngẩn ra trên mặt hắn chợt lạnh, mặt nạ trên mặt hắn đã trực tiếp bị Nguyệt Dao kéo xuống.

- Quả nhiên là ngươi!

Trong nháy mắt, mặt mày Nguyệt Dao rực rỡ.

- Nha đầu, đừng nghịch nữa!

Miêu Nghị cũng luống cuống tay chân, đoạt lấy mặt nạ trong tay nàng.

Nguyệt Dao giấu chiếc mặt nạ ra sau lưng, ném một chiếc nhẫn trữ đến trước mặt Miêu Nghị, hai ngón tay ngọc vân vê chiếc nhẫn trữ vật, hỏi:

- Tại sao ngươi lại đem tặng ‘Băng Nhan’ may mắn có được cho ta?

Miêu Nghị nhất thời kỳ quái:

- Ngươi không thích sao? Ngươi thích thì ta đưa, chẳng lẽ thứ này vẫn không thể làm ngươi cao hứng?

- Đây không phải là lý do, ta muốn biết nguyên nhân chân chính, ta không phải là loại nữ nhân tùy tiện nhận lễ vật của nam nhân.

Khi nói lời này, trong mắt Nguyệt Dao thoáng hiện lên một vẻ ngượng ngùng, nàng cảm giác lời nói này của mình đã ám hiệu rất rõ ràng, nàng chỉ muốn đối phương cho nàng một khai báo có thể làm cho nàng an tâm mà thôi, nàng cảm giác mình đã rất dũng cảm.

Ai ngờ Miêu Nghị sờ lên cằm, không kiêng sợ nhìn nhìn nàng từ trên xuống dưới, hồ nghi nói:

- Ta đang suy nghĩ nha đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Con nhóc nhà ngươi không phải đang suy nghĩ về tình yêu đấy chứ? Nghĩ cái gì bậy bạ đúng không?

Ta cũng bao lớn rồi, ngươi còn nói ta là con nhóc? Nguyệt Dao ngẩn ngơ, cắn răng nói:

- Ta lặp lại lần nữa, không có lý do thích hợp, ta sẽ không dễ dàng nhận lễ vật của nam nhân.

- Ngươi không thích nhận thì đừng nhận, Thiên Ngoại Thiên nuông chiều ngươi quá khiến ngươi sinh ra tật bệnh rồi!

Miêu Nghị bắt lấy cổ tay của nàng, soi mói chiếc nhẫn trong tay nàng:

- Không thích thì trả lại đi, thật thích hợp, vừa vặn ta đang cần dùng đến.

Nói xong, hắn trực tiếp đoạt chiếc nhẫn trở lại.

---------------