Phi Thiên

Chương 480-1: Nguyên liệu chính (Thượng)




Hắn lại lấy ra một vòng tay trữ vật ném cho Yêu Nhược Tiên:

- Không phải là lão vẫn muốn nuôi lớn chúng sao, đồ mà lão dặn ta kiếm cho lão trước khi đi, ta đã mang về. Bên trong có năm mươi vạn viên yêu đan nhất phẩm, những thứ khác đều cho lão giữ, ta thường hay chạy tới chạy lui bên ngoài, mang trên người không an toàn, sợ không cẩn thận tiện nghi người khác.

Yêu Nhược Tiên nhận vào tay xem qua, lập tức há hốc miệng thật to ra, lại tiếp tục há to miệng kiểm lại đồ vật bên trong, sau khi kiểm xong cũng hít một hơi khí lạnh, chậc chậc không ngừng. Trong vòng tay trữ vật trừ năm mươi vạn viên yêu đan nhất phẩm Miêu Nghị nói, còn có mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, ngoài ra còn có ba ngàn món chiến giáp nhị phẩm, đây mới là vật đáng tiền nhất.

Có thể nói là Yêu Nhược Tiên thình lình ngẩng đầu, khiếp sợ không thôi nói:

- Không nghĩ tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội béo bở phong phú như vậy, rốt cuộc tiểu tử ngươi kiếm được bao nhiêu đồ trở về, ta tin tưởng đây chỉ là một phần, chắc chắn trên người ngươi còn nữa.

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Ta đã nói mang những thứ này trên người sợ không an toàn, phần lớn đều cho lão, còn có một ít bất tiện mang theo đều cho Thiên nhi, Tuyết nhi, trên người ta chỉ chừa ít số lẻ dùng để đút lót hối lộ mà thôi.

- Chớ có giở trò với ta, tiểu tử ngươi vô cùng giảo hoạt!

Yêu Nhược Tiên bệnh cũ tái phát, đột nhiên chộp lấy tay của Miêu Nghị, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, quả nhiên thấy ánh mắt Thiên nhi, Tuyết nhi u oán nhìn mình, lập tức cười khan hắc hắc nói:

- Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, ta không có ý gì khác, chỉ là xem thử, ha ha, chỉ là xem thử!

Lão chỉ giải thích qua loa một chút, sau đó lập tức giữ Miêu Nghị lại lục soát một trận, phát hiện còn có xấp xỉ mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, bốn vạn viên yêu đan nhất phẩm, chừng một trăm món bảo vật nhất phẩm, chừng năm trăm món bảo vật nhị phẩm, kém xa không bằng số mới vừa rồi cho lão. Chỉ còn một ít đồ linh tinh, dường như thật sự là đã cho lão một số rất lớn.

Bất quá lão thân là danh nhân luyện bảo giới, dĩ nhiên là ánh mắt sắc bén, Huyền Âm Bảo Kính, một thanh bổng màu đen và một chuỗi mười tám hạt châu to cỡ quả trứng gà lập tức bị lão chọn ra, hỏi:

- Ba món này là gì vậy?

- Ba món pháp bảo nhị phẩm đỉnh cấp mà thôi!

Miêu Nghị lập tức cảnh cáo:

- Lão yêu quái, đây là đồ ta giữ lại trên người bảo vệ tính mạng, chẳng lẽ lão cũng muốn lấy?

Thấy hắn nói như vậy, Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức buồn bã nói:

- Cha, người làm gì vậy?

- Hai tên nha đầu các con không hiểu biết gì, ta chỉ xem thử mà thôi.

Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc một tiếng, buông tay Miêu Nghị ra, cầm Huyền Âm Bảo Kính lên muốn rót pháp nguyên vào trong đó, thử điều khiển xem.

Miêu Nghị khẽ cau mày, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Quả nhiên Yêu Nhược Tiên cứng đờ người tại chỗ, trên người nhanh chóng bị băng sương bao trùm, làm Thiên nhi, Tuyết nhi sợ hết hồn.

Chờ một chút, thân thể Yêu Nhược Tiên run lên, băng sương trên người vỡ tan ra rơi xuống đất, hóa thành khói đen tản đi.

Thấy lão không sao, hai nàng thở phào nhẹ nhõm. Miêu Nghị ít nhiều có chút thở dài, lần nữa đã chứng minh tác dụng đồ chơi này đối với tu sĩ Hồng Liên không lớn, đáng tiếc.

Yêu Nhược Tiên rùng mình một cái, cũng lộ vẻ kỳ quái nhìn Miêu Nghị, nghi ngờ nói:

- Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta, ngươi có biện pháp điều khiển món pháp bảo này, loại bảo vật này tu sĩ Hồng Liên trở xuống chỉ có quỷ tu có thể điều khiển!

Lão quỷ này không hổ là cao thủ luyện bảo! Miêu Nghị gật đầu nói:

- Không thể điều khiển ta để trên người làm gì, Huyền Âm Bảo Kính này có quyết khiếu khác, chẳng qua là lão không nắm giữ mà thôi!

Huyền Âm Bảo Kính??? Tên cũng không tệ! Yêu Nhược Tiên xì một tiếng:

- Ta chỉ thử thăm dò một món pháp bảo đơn giản như vậy đã hiểu biết rất rõ ràng, ở đâu ra có quyết khiếu khác, chớ có lừa dối ta!

Tiếp theo ánh mắt chợt lóe, không biết nghĩ tới điều gì, lại thấy lão sờ mó Huyền Âm Bảo Kính một trận.

Chợt lại thấy lão đông cứng ở tại chỗ, Miêu Nghị nghĩ thầm lão này thật đúng là dễ gạt, ai ngờ Huyền Âm Bảo Kính trong tay Yêu Nhược Tiên lộn một cái, một cỗ khí âm sát mãnh liệt đã bắn ra chính diện. Với khoảng cách gần như vậy, lại thêm ứng phó không kịp, ngay cả tránh né cũng không được, Miêu Nghị lập tức đóng băng toàn thân.

- Cha, người làm gì vậy?

Hai nàng kêu lên.

Chỉ thấy băng sương trên người Miêu Nghị trong nháy mắt hóa thành khói đen bay lên, cả người nháy mắt khôi phục bình thường.

Băng sương trên người Yêu Nhược Tiên cũng vỡ tan giải tán, lão giơ tay lên vuốt chòm râu dơ dáy, nhìn Miêu Nghị cười hắc hắc nói:

- Không trách được! Thì ra tiểu tử ngươi tu luyện công pháp hệ Hỏa, Ngũ Hành công pháp bất cứ thứ nào cũng không đơn giản, không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại có cơ hội tu tập được. Người tu luyện công pháp hệ Hỏa ở giới tu hành không phải là hạng người vô danh, tiểu tử, rốt cuộc sư phó ngươi là ai vậy?

Giờ Miêu Nghị mới hiểu được lão quỷ này đang thử dò xét mình, lắc đầu nói:

- Đây là bí mật cá nhân ta.

Yêu Nhược Tiên xì một tiếng, cũng biết đây là kiêng kỵ giới tu hành. Nếu người ta không muốn nói, lão cũng không tiện hỏi nhiều, giống như từ trước tới nay lão cũng không chịu tiết lộ lai lịch của mình vậy, tiện tay ném Huyền Âm Bảo Kính trở lại cho Miêu Nghị:

- Còn tưởng là bảo bối gì tốt, cũng chỉ có khí âm sát bên trong lợi hại mà thôi, không có kỹ thuật gì cao siêu.

Miêu Nghị thu Huyền Âm Bảo Kính, lại thấy lão lấy thanh bổng màu đen kia ra xem. Chỉ thấy cây bổng này trong tay lão chợt dài chợt ngắn, chợt to chợt nhỏ…

- Nhỏ nhất cũng còn lớn như vậy, chưa ra hình dáng gì!

Yêu Nhược Tiên quơ quơ cây bổng trong tay lắc đầu khinh thường, thuận tay lại ném cho Miêu Nghị.

Nháy mắt mười tám hạt châu kia bất ngờ tách ra trong tay lão, bay lượn quanh quẩn xung quanh lão, chợt to chợt nhỏ, lúc to có thể to như một cái bàn tròn. Tình cảnh mười tám quả cầu to như bàn tròn bay múa vòng quanh hết sức hùng tráng.

- Ừm, chỉ có thứ này có kỹ thuật cao hơn một chút trong ba món, còn có vẻ thú vị, tu vi ngươi dùng thứ này để tự vệ ngược lại cũng thích hợp.

Yêu Nhược Tiên phê bình một phen, xòe rộng bàn tay, mười tám quả cầu đang bay lượn vòng quanh trong nháy mắt thu nhỏ lại bay trở về tay lão, tiện tay lại ném trả lại cho Miêu Nghị, quay đầu nhìn hai nàng cười nói:

- Tạm thời để lại cho tiểu tử này dùng, tu vi thật sự là hai người các con vẫn chưa tới lúc, cho các con cũng không điều khiển được.

Quay đầu lại ủa một tiếng, không biết lão già điên điên khùng khùng này tựa như nhớ tới cái gì, đột nhiên lại lướt tới nắm lấy cánh tay Miêu Nghị, lục soát toàn thân hắn từ trên xuống dưới một lần nữa, sau khi buông tay cười lạnh nói:

- Cũng biết tiểu tử ngươi không thành thật, chắc chắn giấu đi thứ tốt chân chính, gốc tiên thảo đáng tiền nhất kia đi đâu rồi?

---------------