Phi Thiên

Chương 391-2: Hạn Bạt (Hạ)




- Liệt Hoàn thì đã sao, Liệt Hoàn còn không có lá gan trêu chọc Cơ Hoan, chỉ có đám âm khí lạnh lùng như các ngươi mới sợ y mà thôi.

Vân Quảng nhìn Hắc Vân châm chọc một tiếng.

Hắc Vân lập tức trợn mắt thét chói tai:

- Ngươi cho rằng Âm Dương Thiên ta sợ Liệt Hoàn sao!?

- Chớ mang Âm Dương Thiên ra hù dọa người! Nếu như ngươi không sợ y, xong chuyện này ta sẽ tìm Liệt Hoàn ước hẹn giúp ngươi, sẽ nói ngươi muốn đơn độc đấu một trận với y, để xem Liệt Hoàn có tát một cái cho ngươi hồn phi phách tán hay không!

Vân Quảng xì một tiếng.

Đơn độc đấu với Liệt Hoàn… Trong mắt Hắc Vân lóe lên vẻ hoảng sợ, mặc dù Liệt Hoàn không phải là đối thủ của sư phó mình Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu, nhưng cũng là thứ trâu bò có thể động thủ với sư phó mình mà toàn thân trở lui. Đây cũng là vì lão yêu quái Liệt Hoàn kia trời sinh có thể khắc chế quỷ tu, khiến cho đám quỷ tu bọn y không làm gì được.

Hắc Vân nào dám trêu chọc lão quái vật Liệt Hoàn kia, lập tức thét chói tai:

- Vân Quảng, không cần loài chó bắt chuột ngươi xen vào việc của người khác!

- Không dám là không dám, đừng mạnh miệng!

Vân Quảng khinh thường hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Cơ Mỹ Mi ở một bên xem náo nhiệt, ánh mắt không chút kiêng kỵ lướt qua thân hình nóng bỏng kiều diễm của nàng một lượt, cười ha hả nói:

- Cơ Mỹ Mi, đừng lo lắng, đứa con trai bảo bối của nàng có chết cũng không quan hệ, chỉ cần nàng bằng lòng, dù sao nam nhân của nàng cũng đã chết, sau khi trở về ta sẽ ra sức giúp nàng sinh một đứa khác!

Tên này không phải là phách lối thường, mới vừa trêu chọc một người, lại quay sang ăn đậu hủ của một người khác.

Lời này vừa nói ra, Thất Giới Đại sư chắp tay chữ thập không nói, những nam nhân khác nghe vậy cười hắc hắc. Hắc Vân trong nháy mắt quên mất mới vừa rồi Vân Quảng đã nhạo báng mình, ánh mắt cũng nhìn loạn thân thể Cơ Mỹ Mi, cất tiếng cười khành khạch bỉ ổi.

Đường Quân cười vài tiếng tựa hồ ý thức được không đúng, sau lưng còn có đồng môn cũng ở đây, cũng là nữ nhân, mình cười đùa theo tựa hồ có hơi không ổn, ho khan hai tiếng.

Dĩ nhiên là Cơ Mỹ Mi nổi cơn giận dữ, nhìn chằm chằm Vân Quảng khẽ mắng:

- Đánh rắm!

- Thế nào?!

Vân Quảng nháy nhó với Hắc Vân.

Hắc Vân gật đầu một cái, dáng vẻ tâm lĩnh thần hội, run rẩy vai cười thầm không ngừng.

Hai người không phải là hạng tốt lành gì, nhưng ở một số phương diện vẫn có điểm tương đồng…

-----------

Không Diễm sơn.

- Thiếu chủ, nếu còn tiếp tục xâm nhập, sợ là vật cỡi của chúng ta không chịu nổi!

Bàng Đa Đuổi theo sau lưng Bạch Tử Lương không thể không nhắc nhở.

Bạch Tử Lương đuổi sát bọn Miêu Nghị đang nhớ lại tình cảnh gặp mặt Nguyệt Dao trước đó, làm cho y phải bêu xấu trước mặt mỹ nữ khiến cho người ta tim đập thình thịch, thật là chuyện làm người ta thẹn quá hóa giận, nghe tiếng bèn đáp:

- Bọn họ không sợ, chúng ta sợ cái gì?

Bàng Đa chỉ có thể ngậm miệng.

Bát Giới đuổi theo sau hết nhìn Đông tới nhìn Tây nói:

- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy, chẳng khác nào trong lò lửa.

Không Trí than thở:

- Nếu còn đuổi nữa, ta không có vấn đề, ta sợ vật cỡi của các ngươi không chịu nổi!

- Ngươi cỡi con hươu quèn kia có gì hay chứ, ta cũng không tin bọn họ cỡi long câu còn chúng ta cỡi heo. Bọn họ có thể kiên trì, không có lý nào chúng ta không thể kiên trì!

Bát Giới lật tay lấy ra một chuỗi hạt châu trong suốt óng ánh toát ra khí lạnh, treo lên lưng long câu hớn hở ra mặt nói:

- Vừa nóng vừa lạnh thật là thống khoái!

Không Trí kinh ngạc nói:

- Băng Phách Trì Châu của Thất Giới đại sư?

- Cũng không thể tới tay không, đáng tiếc vật này không thể ăn được.

Bát Giới quay đầu lại cười híp mắt nói:

- Hay là ta dùng châu này đổi vật cỡi ngươi?

Ăn??? Không Trí nhìn vật cỡi của mình, rùng mình một trận, lắc đầu một cái, từ chối trao đổi.

Lúc này bầy chim đông nghịt trên không đã sớm biến mất, ngay cả chim chóc trên trời cũng không muốn tới gần nơi này, có thể thấy được nhiệt độ cao tới mức nào.

Hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, bọn Miêu Nghị chạy ở phía trước nhất thấy người phía sau vẫn đuổi tận cùng không buông, sắc mặt đều trầm xuống, biết lần này phiền phức lớn, sợ là tai kiếp khó thoát. Mọi người đều chưa từng tới Không Diễm sơn, không nghĩ tới tình huống Không Diễm sơn là như vậy.

Trên mặt Bì Quân Tử đã hiện ra vẻ kinh sợ, kể cả vật cỡi đang đổ mồ hôi như mưa, phải dùng hết pháp lực miễn cưỡng chống đỡ, sợ hãi mở miệng nói:

- Không thể đi lên trước nữa, trước mặt nhiệt độ càng ngày càng cao, ta sắp không kiên trì nổi, đi vòng sang bên đi.

- Đi vòng sang bên không cách nào trốn thoát bọn họ, đang muốn xâm nhập hiểm địa mượn hoàn cảnh bức lui bọn họ. Hiện trên không trung không có chim theo dõi, sau khi bức lui bọn họ sẽ tiện cho chúng ta chạy trốn.

Cổ Tam Chính trầm giọng nói.

Bì Quân Tử buồn bã nói:

- Dường như vật cỡi của tên Bạch Tử Lương kia không sợ hãi nhiệt độ, chúng ta không bỏ rơi được y.

Cổ Tam Chính hừ lạnh nói:

- Có thể bỏ rơi những người khác là đủ rồi, họ Bạch kia không có bảo hồ lô tương trợ, không đủ gây sợ hãi. Nếu dám đơn độc đuổi theo, bọn ta sẽ liên thủ giết chết, hiện tại phải xem ai có thể kiên trì lâu hơn.

Bì Quân Tử nghe vậy tỏ vẻ khổ sở vô cùng, đây là mình đang chạy vào chỗ chết…

Mấy người Thanh Liên cửu phẩm còn có thể ứng phó, tu vi Đào Vĩnh Xuân cao hơn Bì Quân Tử không ít, cũng còn có thể kiên trì được. Chiếm ưu thế nhất là ba người Cổ Tam Chính, năng lực chịu đựng của Bích Giáp Truy Phong Thú rõ ràng cao hơn long câu rất nhiều, không hổ là linh thú cao cấp hơn long câu.

Bất quá làm cho mấy người kỳ quái là, tu vi Miêu Nghị thấp nhất ngược lại giống như người không có việc gì, tựa hồ chạy còn thoải mái hơn Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy.

Miêu Nghị cũng muốn kéo Bì Quân Tử qua cỡi chung long câu với mình, như vậy cũng có thể giúp cho y tránh khỏi nhiệt độ cao. Nhưng hiềm cước lực long câu quá kém, lúc này vật cỡi không thể nào sánh được với Hắc Thán, nếu mang theo một Bì Quân Tử đừng mơ tưởng tránh thoát địch nhân phía sau đuổi giết.

Nhưng tiếp tục như vậy thật sự không phải là cách, nhân mã phía sau vẫn cứ đuổi tận cùng không buông, tiếp tục nữa sớm muộn gì cũng là một con đường chết.

Đột nhiên Miêu Nghị nhướng mày, tựa hồ làm ra quyết định gì, lên tiếng nói:

- Cổ Tam Chính, ngươi thoát khỏi đội ngũ chạy vòng ra bên phải phía trước, ta thoát khỏi đội ngũ chạy vòng ra bên trái phía trước, những người khác tiếp tục tiến về phía trước. Nếu như phát hiện Bạch Tử Lương thay đổi phương hướng truy kích, chúng ta lập tức trở về đội ngũ hội hợp!

Mọi người cả kinh, Cổ Tam Chính hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Thử qua sẽ biết!

Miêu Nghị vừa dứt câu, giục long câu quay đầu nhanh chóng chạy đi chếch về bên trái, một mình cỡi long câu cấp tốc chạy nhanh.

Mọi người nhìn về phía Cổ Tam Chính, Cổ Tam Chính hơi có vẻ do dự, dưới ánh mắt hơi có vẻ lo lắng của Đàm Lạc cùng Diệp Tâm cũng nhanh chóng giục vật cỡi chuyển hướng, điều khiển Bích Giáp Truy Phong Thú khẩn cấp dong ruổi sang bên phải.

---------------