Phi Thiên

Chương 385-2: Bản thân gánh vác (Hạ)




Ba người vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhất tề khom người chắp tay hành lễ nói:

- Đệ tử Kiếm Ly cung Cổ Tam Chính, đệ tử Ngọc Nữ tông Diệp Tâm, đệ tử Ngự Thú môn Đàm Lạc Tiên Quốc Thìn lộ, tham kiến pháp giá Lục gia Thiên Ngoại Thiên!

Mặc dù không biết tại sao người nữ giả nam trang này là Lục gia, bất quá nếu người ta đã nói như vậy, vậy hãy gọi theo đi.

Từ sắc đẹp đối phương mà phán đoán, ba người mơ hồ nghi ngờ người này chính là Nguyệt Dao Tiên Tử một trong Thiên Ngoại Song Tiên trong truyền thuyết. Dường như Nguyệt Dao Tiên Tử chính là đệ tử thứ sáu của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, có lẽ đây là nguyên nhân gọi Lục gia.

Cổ Tam Chính? Nguyệt Dao nghe ba người tự giới thiệu, ánh mắt nhanh chóng rơi vào trên người Cổ Tam Chính, phát ra thanh âm của nam nhân, hỏi:

- Ngươi chính là Cổ Tam Chính ư?

Cổ Tam Chính sửng sốt, vì sao nàng biết tên của ta?

Diệp Tâm cùng Đàm Lạc cũng có vẻ kỳ quái nhìn Cổ Tam Chính một cái.

- Bẩm Lục gia, chính phải!

Cổ Tam Chính cung kính trả lời.

Nguyệt Dao lại hỏi:

- Ngươi chính là tên Ngưu Hữu Đức kia ư?

Tại sao nàng lại nghe được cái tên này? Cổ Tam Chính chắp tay lần nữa nói:

- Bẩm Lục gia, không phải là Ngưu Hữu Đức, là Cổ Tam Chính.

- Lục gia!

Thị nữ bên cạnh quay đầu nhìn về phía bọn Bạch Tử Lương từ từ tiến tới gần, nhắc nhở chủ nhân.

Nguyệt Dao chợt hiểu ra, lúc này chắc chắn Cổ Tam Chính sẽ không thừa nhận mình chính là Ngưu Hữu Đức, cũng không hỏi nữa, phất tay một cái để cho ba người ra phía sau, ánh mắt nhìn về phía người đối diện.

Bạch Tử Lương đã thả ra Phiên Vân Phúc Vũ Thú đi tới, dừng ở cách đó không xa, chắp tay cười nói:

- Nguyệt Dao, đã lâu không gặp!

Vừa nhìn thấy Nguyệt Dao, Lam Tố Tố liếc nhìn Bạch Tử Lương vẻ mặt tươi cười, môi khẽ mấp máy, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Dao dường như toát ra địch ý.

Rất hiển nhiên, Nguyệt Dao và Bạch Tử Lương không phải gặp mặt lần đầu tiên.

Nghe gọi, ba người Cổ Tam Chính trao đổi ánh mắt, quả nhiên là vị Nguyệt Dao Tiên Tử kia, không trách có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như thiên tiên vậy.

- Ta tưởng là ai lớn lối như vậy, Bạch Tử Lương, vì sao đuổi giết tu sĩ Tiên Quốc ta?

Nguyệt Dao không khách sáo chút nào khiển trách.

Bạch Tử Lương tựa hồ có vẻ xấu hổ cười nói:

- Vậy nàng muốn ta phải làm sao, nơi này là Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.

Y giơ tay lên chỉ Cổ Tam Chính:

- Tên này chính là Ngưu Hữu Đức đầu sỏ gây ra huyết án Tinh Tú Hải Đồng La trại năm xưa, ta không đuổi giết y thì đuổi giết ai?

Nguyệt Dao lạnh nhạt nói:

- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh y là tên Ngưu Hữu Đức kia?

Bạch Tử Lương cười nói:

- Cái này đơn giản, bắt y đưa tới Tây Tú Tinh cung giao do Phục Thanh Đại nhân, tự nhiên sự thật sẽ phơi bày.

Cổ Tam Chính cau mày, tại sao mình càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, cái gì gọi là huyết án Tinh Tú Hải Đồng La trại năm xưa, không phải là chuyện trước đây không lâu sao, vì sao còn dính dấp đến Tây Tú Tinh cung?

- Chớ mang Phục Thanh ra dọa ta, không có chứng cớ muốn mang người của Tiên Quốc ta đi là không thể nào, xin các ngươi cứ tự nhiên đi, nếu không đừng trách ta trở mặt!

Nguyệt Dao hừ lạnh nói.

Lam Tố Tố đột nhiên lên tiếng nói:

- Hắc Lang Quân, y có phải là Ngưu Hữu Đức hay không?

Hắc Lang Quân lập tức từ phía sau đứng ra, chỉ Cổ Tam Chính nói:

- Thuộc hạ có thể làm chứng, y chính miệng thừa nhận với thuộc hạ, lúc ấy người nghe được không chỉ một mình thuộc hạ!

Thì ra vị này chính là Hắc Lang Quân thả ra tin tức! Nguyệt Dao lạnh lùng nhìn sang, nhàn nhạt kêu một tiếng:

- Lan Nhược!

Thị nữ Lan Nhược lập tức chỉ Hắc Lang Quân nói:

- Tỳ tử có thể làm chứng, tên Hắc Lang Quân này mới là Ngưu Hữu Đức.

Nguyệt Dao nói tiếp:

- Bạch Tử Lương, lời chứng của thị nữ ta hẳn đáng tin hơn tên vô danh tiểu tốt này phải không?!

- Thiếu chủ!

Hắc Lang Quân nhất thời nóng nảy, nhìn về phía Bạch Tử Lương cầu cứu.

Bạch Tử Lương còn chưa kịp nói chuyện, Nguyệt Dao đã búng ra một chỉ, hóa thành một đạo lưu quang màu đen. Hắc Lang Quân chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị chẻ làm hai đoạn.

Chẳng ai nghĩ tới Nguyệt Dao lại đột ngột đánh lén, khoảng cách gần như thế, tốc độ nhanh như vậy, cơ hồ không ai kịp có phản ứng, Hắc Lang Quân đã hiện ra nguyên hình, hóa thành hai khúc thân rắn trôi lơ lửng ở trên biển, máu tươi nhuộm lẫn sóng xanh.

Lúc đạo lưu quang màu đen kia bắn ra chẳng qua rất nhỏ, lúc giết chết Hắc Lang Quân mới đột ngột hóa lớn, làm người ta khó lòng phòng bị. Một đòn đắc thủ, trong nháy mắt quay về trôi lơ lửng ở sau lưng Nguyệt Dao, từ từ chuyển động.

Ánh mắt của bọn Bạch Tử Lương trong nháy mắt tập trung vào món bảo vật này, phát hiện lại là một chiếc vòng hình trăng khuyết dài ước một trượng sắc bén có màu đen, có cảm giác như trong suốt, giống như màu đen ngọc thạch hoặc màu đen hổ phách.

Một chiếc nguyệt luân màu đen sắc bén treo sau lưng Nguyệt Dao, cùng với Ngọc Lân Sư chân đạp băng nổi trên mặt biển, cùng với một thân trang phục trắng như tuyết của nàng cho người ta có cảm giác như thị giác bị công kích mạnh mẽ. Cộng thêm mặt ngọc Nguyệt Dao nghiêng nước nghiêng thành, phối hợp như vậy toát ra vài phần mộng ảo.

Không ít người âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh, tinh hắc luyện chế pháp bảo xuất hiện cảm giác trong suốt có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa món bảo vật này dùng tinh hắc tinh thuần cao độ, không có tạp chất luyện chế mà thành! Bất kể là mức độ dẻo dai bền bỉ hay tính câu thông pháp lực cũng không kém gì pháp bảo do tinh kim luyện chế.

Dài một trượng… hình thể lớn như vậy phải sử dụng bao nhiêu tinh hắc không tạp chất?

Không phải là khó tìm tinh hắc độ tinh thuần cao, mà là khó có thể tinh luyện tinh hắc tinh thuần tới mức như vậy. Nhất là số lượng lớn như vậy, đây không phải có tài lực là có thể làm được, phải hao phí bao nhiêu nhân lực và thời gian thật dài mới có thể làm ra được.

Ngay cả Cổ Tam Chính cũng âm thầm khiếp sợ, y sử dụng Tích Lịch phi kiếm chính là tinh ngân độ tinh thuần cao luyện chế mà thành, tự nhiên biết Kiếm Ly cung vì lấy được bao nhiêu tài liệu này hao tốn thời gian bao lâu, đó là tốn mấy ngàn năm mới dần dần tích lũy ra được để tinh luyện tinh ngân.

Phía sau lưng y đeo một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm gộp lại so sánh với vòng loan nguyệt của người ta cao gần một trượng, quả thật như đom đóm so với vầng trăng, chênh lệch về lượng không biết bao nhiêu mà kể, hơn nữa người ta còn là tinh hắc khó tinh luyện hơn!

Ánh mắt Bạch Tử Lương lại rơi vào bàn tay thon thả trắng như ngọc của Nguyệt Dao, con ngươi chợt co rụt lại. Chỉ thấy ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út hai tay Nguyệt Dao có đeo một cái móng tay giả cong cong màu đen, như vầng trăng khuyết, có cảm giác hơi trong suốt. Duy chỉ có ngón giữa tay trái thiếu một cái, vì sao lại thiếu một cái?!

Bạch Tử Lương nhìn về phía nguyệt luân sắc bén sau lưng Nguyệt Dao, trong lòng kinh sợ. Trong tay Nguyệt Dao không chỉ có một món pháp bảo như vậy, mà là sáu món!