Phi Thiên

Chương 3790: Lão tặc, người đợi đấy cho ta! (1)




Hai người cư thế gõ định việc này.

Thu lại tinh linh, Đằng Phi nói với Miêu Nghị nói:

- Vương gia, hắn đáp ứng, có điều không phải giúp ta ngăn trở vương gia, mà là muốn dẫn dụ vương gia ra chỗ khác...

Liền tỉ mi kể lại tình hình cụ thể một hồi.

Dương Khánh đứng một bên nói:

- Hẳn là mắc câu rồi!

Miêu Nghị khẽ gật đầu, mới đầu hắn chuẩn bị để Đằng Phi đi nương nhờ Khấu Lăng Hư, nhưng Dương Khánh cảm thấy không thỏa, chủ động nương nhờ dễ khiến Khấu Lăng Hư sinh nghi, không bằng để Khấu Lăng Hư tự mình làm chủ mới càng có vẻ dễ tin.

Đằng vương, hiện tại phải nhìn biểu hiện của ngươi. Miêu Nghị cười nói với Đằng Phi

- Ta sẽ tận lực. Đằng Phi chắp tay ứng tiếng.

Miêu Nghị lập tức nói với Thanh Nguyệt nói: - Điểm tề nhân mã cho Đằng vương!

Tuân mệnh!

Thanh Nguyệt ôm quyền lĩnh mệnh, tiếp theo mời Đằng Phi cùng theo điểm tề nhân mã.

Lúc này Miêu Nghị tuyệt không khả năng để Đằng Phi suất lĩnh nguyên bản nhân mã rời đi, làm thế không khác với chủ động thả hắn, trên tay tuy có gia quyến Đằng Phi làm con tin, nhưng nếu thật đối mặt với lợi ích cùng áp lực từ mấy tỷ nhân mã, tự minh Đăng Phi chưa chắc đã gánh vác được, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, không khả năng mạo hiểm như thế, bởi thế đa phần nhân mã cấp cho Đằng Phi đều là bản bộ nhân mã của hắn, chỉ có một ít ngươi của Đằng Phi cho hắn mang theo ngươi để ứng phó trường diện, chỉ có làm vậy mới khiến Đằng Phi không sinh tâm tư khác.

Nhân mã mắt dưới bắt đầu được điều động, cấp cho Đằng Phi đủ một tỷ rưỡi đại quân.

Đám người Miêu Nghị, Thành Thái Trạch cùng Dương Khánh tụ đầu lại thương nghị vấn đề chi tiết.

Nhưng đúng lúc này, tiếng rối loạn tự một trận đã đấu truyền đến, mấy người đồng thời quay đầu nhìn lại.

Rối loạn bị bình diệt chỉ trong chốc lát, Thanh Nguyệt khoái tốc đi qua, biết Miêu Nghị khẳng định muốn hỏi xem là chuyện gì.

Không ngoài dự liệu, vừa gặp mặt Miêu Nghị liền hỏi:

- Chuyện gì? Thanh Nguyệt bẩm báo nói:

Vương gia, có người muốn len lén sử dụng tinh linh, bị phát hiện, chắc là thám tử nhà nào đó.

Trong tình thế nghiêm cách khống chế sử dụng tinh linh này, mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, tương hỗ giám thị lẫn nhau, ai muốn sử dụng tinh linh mà không bị người bên cạnh phát hiện là không quá khả năng. Một khi hạ lệnh, quân lệnh như sơn, kẻ tự tiện sử dụng tinh linh, chém! Ngươi phát hiện mà không báo bị xem la đồng lõa, chém!

Rất hiển nhiên, có người muốn nhân lúc nhân mã điều động hơi có hỗn loạn để động tay chân, kết quả bị phát hiện.

Sắc mặt Miêu Nghị xuống tới, đây không phải việc nhỏ, một khi chuyện Đằng Phi nương nhờ bị tiết lộ, một tên thám tử liên có khả năng làm hư đại sự của hắn, trầm giọng hỏi:

- Tin tức đã để lộ chưa?

Thanh Nguyệt:

- Phát hiện kịp thời, chắc là chưa kịp truyền ra tin tức.

Ngư khí Miêu Nghị hơi mang nghiêm lệ:

- Chắc là? Bản vương không muốn lại nghe những lời thế này.

- Tuân mệnh!

Thanh Nguyệt xấu hổ mà lui.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Đằng Phi thu gom nhân mã, theo như tọa tiểu tinh tương Miêu Nghị đưa cho mà đi.

Kéo ra một cự ly tương đối xa, Miêu Nghị bắt đầu dẫn người truy kích sau đuôi.

Một hàng vòng qua nhân mã phục kích của hai người Thanh, Phật, thoát ra ngoại tinh vực chưa biết lại vẫn chưa lộ diện, mà men theo tinh vực tiếp giáp giữa Đông quân cung tinh vực chưa biết mà đi.

Một tòa tinh môn thông đi cảnh nội Bắc quân xuất hiện, Đằng Phi dẫn người xông vào.

Vừa tua ra trong hư không, lập tức gặp phải nhân mã thủ vệ Bắc quân.

Muốn tiến vào từ đâu, trên đường Đằng Phi sớm đã ban bạc cùng Khấu Lăng Hư, hiển nhiên bên này sớm có chuẩn bị, một tướng lĩnh thủ vệ tấn tốc vung tay, để nhân mã ngăn trở lui ra tha bọn họ đi. Đám người Đăng Phi tấn tốc thông qua, nhân mã ngăn trở lần nữa ngăn lại, đồng thời có hơn trăm người lẫn vào trong đám Đằng Phi.

- Muốn lục soát chúng ta? Ai cho ngươi lá gan?

Đằng Phi khẽ rướn người về phía tên tương lĩnh Bắc quân, quát mắng một tiếng.

Tướng lĩnh kia xin lỗi nói:

- Đằng vương, chiến cuộc lúc này thiên biến vạn hóa, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, Khấu vương gia cũng vì cẩn thận mới phải làm thế, mong ngài thứ lỗi.

Một chi nhân mã xông vào địa bàn của mình, Khấu Lăng Hư khẳng định phải có giới bị, không khả năng để Đằng Phi tự tiện làm bừa, nhỡ Đằng Phi ngầm giấu những nhân mã của người khác để tới đối phó Khấu Lăng Hư thì làm thế nào? Khẳng định phai xác nhận kỹ càng.

Đằng Phi đột nhiên giận dữ quát to:

- Khấu Lăng Hư coi bản vương thành cái gì? Cút!

Tướng lĩnh kia nói:

- Nếu Đằng vương con không phối hợp, Bắc quân vì an toàn của bản thân, đành mơi vương gia tự mình bảo trọng, Bắc quân không cần phải mạo hiểm tham dự phân tranh nào cả... Đằng vương, Ngưu Hữu Đức đang đuổi ở mặt sau đấy.

Đằng Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghi giá ngự hắc long chính đang dẫn người không nhìn ngăn trở tự thu về, trực tiếp xông mở quan phòng, tiếp tục đuổi ở mặt sau không ngưng nghỉ.

Đằng Phi một mặt tức tối đến mất kiểm soát, làm như bị bức bất đắc dĩ không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng quay đầu dặn dò một tiếng, để người mặt dưới tiếp thụ lục soát.

Thế là một hàng vừa bay vừa tiếp thu đối phương lại gần thiếp thân, pháp lực ngấm vào trong không gian trữ vật tùy thân của đám người Đằng Phi, nhanh chóng kiểm tra.

Một tỷ rưỡi nhân mã, đối phương không khả năng phân biện tướng mạo từng người, vậy phải phân biện tới khi nào, chỉ là nhanh chóng thống kê nhân số.

Cho dù như thế, vẫn cứ tiêu tốn thời gian không ngắn, thẳng đến khi xác nhận đích xác là chưng một tỷ rưỡi nhân mã, nhân viên Bắc quân mới tạm ngưng lục soát, tấn tốc đăng báo tình hình lên trên, đồng thời miêu tả đặc trưng đại khai của đám người này, để mặt trên nhanh chóng làm chuẩn bị.

Được đến phân phó tư mặt trên, tướng lĩnh kia vươn tay chỉ về một hướng, nói:

- Đằng vương, đi hướng bên này, Khấu vương gia đã phái người chuẩn bị tiếp ứng.

Đằng Phi lập tức suất lĩnh thủ hạ phi hành hướng về nơi được chỉ.