Phi Thiên

Chương 3675: Khách tới tiểu viên (1)




Dương Khánh lo âu khuyên ngăn nói:

- Yêu Tăng không biết lúc nào sẽ chạy ra gây sóng gió, lúc này lại trở mặt vơi Thanh Chủ, thực không phải lựa chọn sáng suốt, con mong Vương gia nghĩ lại!

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Thanh Chủ còn không sợ Yêu Tăng gây sóng gió, bản Vương cό phải sợ? Thiên hạ này đại loạn cũng là đại loạn của thiên hạ Thanh Chủ, hắn càng sợ хảу ra chuyện hơn bản vương, người nên sợ tay sợ chân là hắn mơi đúng! Hạ Hầu Thác dự tính Yêu Tăng phải mất khoảng một vạn thời gian, lúc này không kiềm chế lấy Thanh Chủ, ngày sau Yêu Tăng tái xuất, bản vương trước có ác lang, sau có mãnh hổ, khi đó mới thật sự không hay!

Dương Khánh lia lịa chắp tay nói:

- Vương gia. Việc này Vương gia không nên chủ động nhảy ra, bây giờ động tay động chân lên U Minh phủ tổng đốc, Thanh Chủ tất sẽ cho rằng thất bại ở Thái cổ khiến Vương gia trả đòn. Thanh Chủ vốn đã muốn trừ sạch Vương gia, lại để Thanh Chủ biết ngươi đang đánh chủ ý lên đầu Thanh Nguyên Tôn, hai điều này chồng chất lại, tất khiến Thanh Chủ không tiếc đại giá công nhiên động thủ... Vương gia, tác dụng của phía Thanh Nguyên Tôn không nên dùng tại ý khi nhất thời a!

- Ai nói bản vương muốn chủ động nhảy ra?

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hướng Vân Tri Thu:

- Vương phi, ngươi liên hệ ái thiếp Đằng Phi, Chu Ưu Mỹ, nói là bản vương nơi này có rượu ngon, mời Đằng Phi đến thưởng thức!

Đằng Phi bên kia một mực để Chu Ưu Mỹ mắt đi mày lại với bên này, Chu Ưu Mỹ cũng một mực duy trì liên hệ với Vân Tri Thu, rốt cuộc có chút sự tình bản thân Đằng Phi không tiện nói thẳng với Miêu Nghị, hắn quá thật thà, không tiện mặc cả trả giá với Miêu Nghị. Miêu Nghị biết ý đồ Đằng Phi, không ngừng để Chu Ưu Mỹ dò xét thái độ bên này liệu có biến hóa, trước đây Miêu Nghị một mực hàm hồ đẩy đi, một khi hắn chủ động đưa ra lời mời, Đằng Phi tất sẽ vui vẻ phó ước.

Vân Tri Thu lặng lẽ gật đầu.

Tư lúc nào thì cấu kết cùng Đằng Phi rồi? Dương Khánh sửng sốt hồi lâu, nhưng vẫn khô khổ cầu khuyên:

- Vương gia, trước mắt thực lực chúng ta còn chưa đủ, lại con nguy hiểm từ phía Phật chủ bên kia!

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Bên Cực lạc giới, nếu cần thiết, tự có nhân mã kiềm chế Phật chủ, không cần lo thừa!

Dương Khánh cả kinh. Cực lạc giới bên kia cũng có người của hắn? Không ngờ một chút manh mối mình đều không biết! Lúc này hắn mới ý thức được, vị này đã thực sự đủ lông đủ cánh có thực lực đánh nhịp với Thanh Chủ, mới có thể nói ra câu “phụng bồi đến cùng” kia!

Hắn lại nhìn Vân Tri Thu đang trầm mặc không lên tiếng, thấy vị này cũng không khuyên ngăn... Liền lập tức hiểu ra, sợ rằng hai phu phụ đã chủ mưu việc này lâu rồi, đã sớm thương lượng qua, dã tâm hai người này đã không chút giấu diếm!

- Thế cục bên phía U Minh phủ tổng đốc ngươi ắt phải cầm giữ ổn thỏa, tùy thời bị ta sở dụng!

Miêu Nghị nhìn chăm chăm Dương Khánh, nói:

- Tuân mệnh!

Dương Khánh lặng lẽ ứng tiếng, chợt lại hỏi:

- Nhân mã Thanh Chủ mai phục trong Thái cổ thì sao, không biết Vương gia chuẩn bị xử trí thế nào?

- Hừ hừ! Bản vương không biết thì thôi, nếu là đã biết, để ta xem bọn họ chạy đường nào!

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn sang Dương Triệu Thanh:

- Sau khi tra ra gian tế Thanh Chủ tại lối vào Thái cổ, tạm thời chưa động, không muốn đả thảo kinh xà!

- Tuân mệnh!

Dương Triệu Thanh lĩnh mệnh.

Mấy ngày sau, một hàng mấy người khe khẽ đặt chân lên vương phủ, từ cửa hông đi vào, bộ dạng nhìn qua như là hạ nhân, trực tiếp tiến vào một tiểu viên an tĩnh trong vương phủ.

Có hai người được dẫn tới một gian phòng nhỏ, những ngươi còn lại tản rãi quanh các gốc trong vườn để cảnh giới.

Đến lúc hai người từ trong phòng nhỏ đi ra, đã đổi thành trang phục hoa lệ, một ngươi diện mạo hiên ngang, một ngươi mỹ lệ vô cùng, chính là Đằng Phi cùng Chu Ưu Mỹ.

Đằng Phi không phải kẻ ngu, biết Miêu Nghị úp úp mở mở lâu như vậy đột nhiên chủ động thỉnh mời, nhất định là đã làm ra quyết định gì đó có thể thỏa mãn mong đợi của hắn, bằng không khác gì đùa hắn. Khi biết chuyến này là mật hội, không được để lộ nửa điểm tin tức, mới triệt để cải trang mà đến, chẳng qua đã đến nơi, không khả năng dùng hình tượng lúc này để tới gặp Miêu Nghị, tự nhiên là phải thay đổi phục sức chỉnh tề rồi mới lộ diện, mà bên này cũng sớm đã an bài sẵn.

Bí mật đến đây cũng không lo lắng Miêu Nghị sẽ hại hắn, bởi vì trước mặt Miêu Nghị căn bản không tất yếu phải làm thế hại hắn thì Miêu Nghị cũng chẳng có lợi ích gì, ngược lại khả năng dẫn tới một chuỗi phiền toái vương tay. Tuyết Nhi đã đợi sẵn trước cửa, nửa ngồi hành lễ nói:

- Đằng Thiên vương. Ưu Mỹ phu nhân, vương gia cùng Vương phi đang đợi hai vị!

Chu Ưu Mỹ lập tức truyền âm nói mấy câu với Đằng Phi, mới đầu Đằng Phi chỉ coi Tuyết Nhi là hạ nhân bình thường, không quá để ý, lúc này mới chăm chú đánh giá Tuyết Nhi từ trên xuống dưới một cái, cười nói:

- Ngươi chính là Tuyết Nhi cô nương.

Thái độ nháy mắt trở nên rất khách khí.

- Không dám!

Tuyết Nhi vội vàng trả lễ.

Chu Ưu Mỹ lại bước lên kéo tay Tuyết Nhi, một chiếc trừ vật trạc bọc trên cổ tay Tuyết Nhi, cười nói:

- Ta cùng Tuyết Nhi muội tử nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã thân quen từ lâu), một điểm tâm ý nho nhỏ, đừng nên ghét bỏ.

Tuyết Nhi hơi chối từ, thấy trả lại không được thì cũng thôi, dù sao nàng thân làm thiếp thân thi nữ bên người vương gia cùng vương phi, ăn dùng, tài vật cùng tài nguyên tu hành trước nay đều không thiếu, hưởng thụ cũng đa phần toàn là những thư đỉnh cấp nhất trên đời, chút lễ vật của người khác nàng căn bản không để vào mắt. Từ Đường Nhiên bên kia cũng thường đưa cho nàng những thư hiếm lạ, tưởng muốn cái gì nói một tiếng với Từ Đường Nhiên liền có, mà Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu cũng không hưng thú lắm với một ít thư gọi là “đồ tốt”, quà người khác tống cho bọn họ đa phần đều ném cho nàng và Thiên Nhi chơi, bởi thế căn bản không để ý đến mấy thứ lễ vật này.