Phi Thiên

Chương 3571: Hắc Thán thoát nạn (2)




Vân Tri Thu tự mình đưa Chu Ưu Mỹ ra khỏi vương phủ, vẫy tay nhìn theo.

Tô Vận đứng cạnh ánh mắt lại khẽ nhúc nhích, nhìn về một bên, thấy người trước kia đứng dưới gốc cây ở bên bờ sông cạnh nghĩa trang xuất hiện.

Người này đương nhiên không ai khác chính là Dương Khánh từ bên ngoài đi tới, chắp tay ra hiệu cho Vân Tri Thu một cái, lại cùng Tô Vận mắt đối mắt rồi tiến thẳng vào Vương phủ.

Tô Vận rõ ràng nhận thấy Vân Tri Thu đối với người này thái độ khác với người bình thường, quay đầu nhìn lại, cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc, người này vào vương phủ lại không cần lục soát, cứ như vậy trực tiếp tiến vào, điều này làm cho nàng có chút cân nhắc.

Những ngày kế tiếp, Tô Vận thỉnh thoảng lại gặp người đó ở chỗ Vân Tri Thu, có lúc đi gặp Miêu Nghị phát hiện người này đang ở bên cạnh Miêu Nghị cùng Miêu Nghị nói chuyện, rõ ràng không phải hạ nhân bình thường, ngay cả Dương Triệu Thanh nhìn thấy người này cũng phải khách khí.

Khiến cho Tô Vận tò mò nhất là, người này vì sao lại đeo mặt nạ không để người khác thấy mặt thật của mình?

Vì vậy nàng mỗi lần thấy Dương Khánh đều sẽ để ý, âm thầm quan sát, kết quả thỉnh thoảng phát hiện đối phương tựa hồ cũng đang quan sát mình, hai người ánh mắt vô tình đụng nhau...

Tinh không vắng vẻ, giữa tinh cầu hoang vu, Phục Thanh đứng trên một ngọn núi nhìn ra xa, pháp nhãn nhìn chằm chằm một tòa đại trận phong tỏa chỉ địa trong tinh không, chính là cửa vào Hoang cổ tử địa.

Nhân mã đi đi lại lại tuần tra bên ngoài Phong tỏa đại trận đột nhiên thấy có động tĩnh. Phục Thanh lập tức lên tinh thần, chỉ thấy nhân mã tuần tra đang đang né tránh, toàn bộ tiến vào sáu tinh cầu của Phong tỏa đại trận. Rất nhanh, sáu tinh cầu bắn ra sáu đường ánh sáng trắng, giữa đại trận tạo thành hình sao sáu cánh, hình sao ở giữa xoay tròn ánh sáng trắng biến mất, lộ ra một động nhân không ngừng mở rộng ra trên không.

Phục Thanh lập tức lấy tinh linh ra báo tin cho Miêu Nghị, không lâu sau, thấy âm hiện một thân ảnh từ trên không trong động nhãn vọt ra, bay thẳng tới.

Người đến bay trong không trung cũng nhìn thấy Phục Thanh, một thân hình vụt qua bên người Phục Thanh, hớn hở nhìn Phục Thanh quan sát.

Phục Thanh cũng đánh giá dόi phương, một người vừa đem lại vừa mập, hai mắt đặc biệt có thân, lại tròn tròn to to, quay tròn chuyển không ngừng.

Người này đương nhiên không ai khác, ngoại trừ Hắc Thán ra thì còn có ai có thể từ hoang cô chạy ra. Xác nhận là người mà Miêu Nghị muốn mình nhận xong. Phục Thanh lại lần nữa lấy tinh linh ra liên hệ Miêu Nghị, rất nhanh. Hoang cổ tử địa đại trận lần nữa phong tỏa cửa ra. Vào.

Hắc Thán nhìn theo hướng Phục Thanh nhìn đại trận phong bể, thổn thức lắc đầu nói:

- Mụ nội nó rốt cục thoát ra rồi. Phục Thanh nghiêm trang đưa tay tương mời nói:

- Xin theo đi ta. Hắc Thán lập tức quay đầu hỏi:

- Đi đâu?

Phục Thanh nói:

- Đương nhiên là đi gặp Vương gia.

- Vương gia?

Hắc Thán thần sắc hồ nghi nói:

- Không đi gặp đại nhận gặp Vương gia gì? Ta nói phục Thanh lão nhi, nhiều năm không gặp không phải gia gia vừa ra ngươi lại muốn hãm hại gia gia đấy chứ!? Hắn nào biết Miêu Nghị đã thành Vương gia.

Phục Thanh cũng ngây ngẩn cả người, đối phương lại có thể gọi ra tên mình, chuyện này dĩ nhiên là do Miêu Nghị nói cho đối phương biết, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác nói cái gì nhiều năm không gặp.

Phục Thanh không khỏi lui về phía sau mấy bước, lần nữa trên dưới quan sát, cảm thấy không đúng, một chút ấn tượng cũng không có, giới tu hành người mập mạp cũng không nhiều, hơn nữa vừa đen lại mập tướng mạo như vậy quá đặc sắc, chính mình dù cho gặp qua thì liếc mắt cũng sẽ lưu lại ấn tượng mới đúng, sau đó hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm:

- Vị huynh đệ này, ngươi biết ta?

- Oa ha ha! Hắc Thán ngửa mặt lên trời cười to, một tay chống mạnh, một tay chỉ Phục Thanh, cực kỳ đắc ý nói:

- Phục Thanh lão nhi, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra được, không phải là Tây túc tinh cung cung chủ sao, ta nói không sai chứ?

Phục Thành càng thêm giật mình, còn biết thân phận trước kia của mình, vốn ôm không ôm hi vọng nghe ngóng bí mật của Miêu Nghị nên không muốn hỏi nhiều người đến là ai, nhưng lúc này cũng không nhịn được hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắc Thán đưa cái mặt ngựa béo phị của mình về phía Phục Thanh, tựa hô muốn làm cho đối phương nhìn rõ.

- Đoán đi! Ngươi đoán đi! Đoán một chút xem sao, đoán xem ta là ai? Không đoán ra được sao!? Nghĩ cho kỹ vào tiếp tục đoán đi!

Vẻ mặt đắc ý, có chút hài lòng với hình tượng của chính mình.

Phục Thanh thực sự nhớ không nổi mình gặp qua người này từ lúc nào, trầm mặc hồi lâu, cảm thấy có một số việc tựa hô không nên hỏi nhiêu, nói:

- Không nên để cho Vương gia đợi lâu, đi thôi!

- Vương gia?

Hắc Thán đột nhiên cười một tiếng

- Phục Thanh, ngươi lá gan không nhỏ! Nói mau, có phải đang âm mưu gì saụ lưng đại nhân không? Nếu không nói thực, đừng trách nắm đấm của gia gia ta không nhẹ tay

Phục Thanh liếc nhìn về hướng Hoang cổ tử địa bị phong tỏa, tựa hô ý thức được cái gì đó.

- Đại nhân mã ngươi nói có phải là Ngưu Hữu Đức hay không?

Hắc Thán trừng hai mắt một cái.

- Ngươi muốn chết sao, chẳng lẽ lại đầu quân cho người khác rồi hay sao?

Hai tay áo lột lên, bộ dạng muốn động thủ.

Nói khó nghe như vậy, người này là ai? Phục Thanh nghe xong nổi giận, nếu không phải Miêu Nghị giao phó, hắn thật đúng là không ngại xem ai giáo huân ai, trầm giọng nói:

- Vương gia mà ta nói chính là Ngưu Hữu Đức. Ngưu đại nhân bây giờ đã là nam quân chưởng lệnh thiên Vương!

- Ngươi bốc phét cái chó gì! Ngươi nghĩ gia gia là kẻ ngốc sao?