Phi Thiên

Chương 3556: Hiểu lầm (1)




Lời nói này mập mờ, lại làm cho Phi Hồng hết hồn hết vía không biết có phải đang nói nàng hay không. Có chút gượng ép mà cười nói:

- Mẹ nuôi, nữ nhi nghe không hiểu người đang nói gì.

- Nghe không hiểu? Là thật nghe không hiểu, còn đang giả bộ hô đồ sao? Lục bà bà chạm tay vào cánh hoa nghiêng đâu nhìn chằm chằm nàng.

- Nha đầu, có mấy lời ta vốn không nên nói, nhưng mẹ nuôi xem ngươi là đứa trẻ ngoan, không giống như là có thể làm ra chuyện gì xấu, nhiều năm như vậy mẹ nuôi cũng không thể để ngươi gọi mất công như vậy, không thể không khuyên ngươi một tiếng, thoát ra, rồi đi đi!

Phi Hồng không dám nhìn thẳng ánh mắt của bà, hơi cúi đầu, nói:

- Đi đâu?

Lục bà bà:

- Mục đích ngươi ở bên cạnh Ngưu Hữu Đức chính ngươi rõ hơn ai hết. Thân già này mặc dù không biết ngươi có nhược điểm gì bị giám sát tả bộ biết được, nhưng có một điểm ngươi cần được tỉnh táo một chút, người rơi vào trong tay giám sát tả bộ, giám sát tả bộ sẽ không buông tha, ngươi cũng không cứu được, cả hai cùng bất hạnh, không bằng có thể chạy thoát người nào hay người nấy, chỉ cần ngươi gật đầu bằng lòng, Thân già này cũng quen vài bằng hữu, sắp xếp cho ngươi một nơi ở không thành vấn đề, vinh hoa phú quý thì không có, chỉ cần an phận thủ thường không xuất đâu lộ diện, an hưởng quãng đời còn lại cũng không vấn đề, điểm ấy ta có thể bảo đảm cho ngươi. Phi Hồng cúi đầu nói

- Sau đó mỗi ngày đều sống trong áy náy sao?

Lục bà bà xoay người chầm chập mà đi.

- Ngưu Hữu Đức biết thân phận của ngươi, giám sát tả bộ không rõ, ngươi trong lòng mình tự rõ. Ngưu Hữu Đức ta tiếp xúc không nhiều lắm, mặc dù không biết hắn là hạng người gì, thế nhưng nghe đồn không ít, thiện chiến, ý chí thao lược, thủ đoạn từng bước tâm cơ đi tới hôm nay, vậy là hạng người gì? Rõ ràng là một đời kiêu hùng, dưới chân không biết đạp trên hài cốt bao nhiêu người. Thiên hạ đại sự ta không hiểu, ta cũng không biết gì về Ngưu Hữu Đức, nhưng lại hiểu rõ Thanh Chủ, Ngưu Hữu Đức và Hạ Hầu gia cấu kết với nhau, Thanh Chủ tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu như ta đoán không lầm ngươi e là đã nhận được mật lệnh của giám sát tả bộ diệt trừ Ngưu Hữu Đức!? Ngưu Hữu Đức nhân vật như vậy, ngủ đều mở to mắt, lẽ nào dễ dàng bị ám sát như vậy? Coi như ngươi làm được thì như thế nào, bên cạnh hắn cao thủ nhiều như mây, khắp nơi là trọng binh, lúc ngươi đắc thủ cũng chính là lúc ngươi bỏ mạng. Ngươi cho rằng ngươi đắc thủ thì giám sát tả bộ có thể giơ cao đánh khẽ thả ngươi, quan tâm ngươi ư? Nếu như Ngưu Hữu Đức đã biết thân phận của ngươi, bất kể hắn nhiều năm lợi dụng ngươi như làm gì với thiên đình, ngươi chỉ cần hiểu rõ một điểm, một khi giám sát tả bộ lệnh cho ngươi diệt trừ Ngưu Hữu Đức, đối với Ngưu Hữu Đức mà nói, ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng. Ngưu Hữu Đức loại nhân vật kiêu hùng này, ta thấy quá nhiều rồi, người nào không phải thủ đoạn độc ác, bọn họ chỉ quan tâm lợi ích của mình, ngươi nếu như trông cậy vào hắn vì ngươi hi sinh quyền lợi trọng đại cứu người mà ngươi quan tâm, là chuyện không thể. Ngươi không giết Ngưu Hữu Đức, người ngươi quan tâm phải chết, ngươi giết Ngưu Hữu Đức, chính ngươi phải chết, người ngươi quan tâm cũng không có khả năng sống rời khỏi đây, nếu tả hữu đều như vậy, không bằng bảo toàn một người, bảo toàn chính mình, ta nói sai sao? Nha đầu, tranh đấu giữa loại người như bọn họ thường thường ngã xuống trước đều là người chung quanh, không phải ngươi ta đều có thể can dự vào, rất dễ dàng bị nghiền thịt nát xương tan, sớm rút lui đi, đi đi!

Phi Hồng đi theo phía sau khiếp sợ, lời này rõ ràng cho thấy đã sớm biết mình dựa vào Ngưu Hữu Đức, trong lòng không khỏi sợ hãi cực độ, không biết đối phương có tiết lộ với thiên đình hay không, nhưng nghĩ lại, nếu để lộ bí mật rồi thì đâu còn có thể đứng đây, trong lòng đã yên tâm, đồng thời cũng có chút cảm động với người mẹ nuôi này.

Trầm mặc một hồi lâu, Phi Hồng lại cúi đầu.

- Hắn không phải loại người như người nghĩ, ta tin tưởng hắn. ",

Lục bà bà dừng bước, bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

- Nha đầu, năm đó ta cũng như ngươi tin một người nam nhân, nhưng thiên hạ này nam nhân không có kẻ nào tốt!

Phi Hồng cắn môi, lấy dũng khí nói:

- Ta tin hắn, người ta quan tâm chí ít còn có một chút hi vọng sống, ta không tin hắn, thì sẽ không có cơ hội nữa!

- Nha đầu cố chấp quá, tuổi còn trẻ, thật đúng là không đến cuối đường không quay đầu, hà tất lại để mình tham gia vào, lúc ngươi hối hận thế gian này đã không còn chuyện đau khổ hơn, so với việc ngươi mất đi thân nhân còn đau khổ hơn! Lục bà bà lắc đầu buông tiếng thở dài, lại tiếp tục hướng về phía trước, chậm rãi nói:

- Tự ngươi suy nghĩ thật kỳ đi! nếu như nghĩ thông suốt thì liên hệ ta, ta sắp xếp ngươi rời đi, nên sớm không được muộn, quá chậm thì ta cũng không giúp được ngươi. Thân già này cũng chỉ nói đến đây, coi như là thành toàn đoạn tình cảm mẹ con giữa ngươi và ta ngươi hãy nghĩ lại đi.

Bị nói như vậy, nếu nói Phi Hồng trong lòng không có

chút do dự hoài nghi là giả, nàng cũng lo lắng Miêu Nghị có phải thật đang lợi dụng nàng, lo lắng thì lo lắng, nhưng nàng vẫn tin tưởng mình nhiều năm như vậy không nhìn lầm người, tin tưởng Miêu Nghị là thật tâm đối với nàng, không tin Miêu Nghị sẽ vứt bỏ nàng.

Nhưng trong lòng nàng thực sự vì lời nói của Lục bà bà mà thây áp lực lớn.

Rời khỏi Lục ương viên, đi tới một chỗ vắng vẻ của ngự viên, đêm đó bên trong cốc đã có người đang chờ nàng, một phu nhân xinh đẹp mặc áo tơ trăng.

- Mẫu thân! Phi Hồng mừng rờ kêu lên một tiếng, chay như bay, nhào vào trong lòng mẫu thân, hai mẹ con ôm nhau khóc.