Phi Thiên

Chương 355-2: Tên lường gạt (Hạ)




Đổng Toàn hơi biến sắc mặt.

Mấy người bị chỉ không dám kháng cự, nơm nớp lo sợ tiến lên trả lời.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thật đi, nếu có một câu nói dối, đừng trách Đàm mỗ lạt thủ vô tình!

Đàm Lạc lạnh lùng quát.

Đổng Toàn vội vàng tiếp lời, chắp tay nói:

- Lời của Đổng Toàn vừa rồi hoàn toàn là sự thật, tuyệt đối…

- Không bảo ngươi nói chuyện, câm miệng cho ta!

Y bị Diệp Tâm đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời phân trần, chợt thấy nàng lật tay một cái, thình lình một ngọn roi màu đen xuất hiện, thanh quang chợt lóe, trong nháy mắt dài ra.

Trong tiếng loạt soạt sắc bén quái dị, ngọn roi trong tay Diệp Tâm toàn thân hiện đầy gai nhọn giống như con rắn uốn éo, càng ngày càng dài ra. Thân roi đầy gai ngược điểm trước mặt Đổng Toàn dường như đang muốn cảnh cáo y, còn dám nói thêm một chữ sẽ lập tức lấy mạng y.

Đổng Toàn ra vẻ sượng sùng đứng im thin thít, Diệp Tâm lại quay đầu lại nhìn về phía mấy người mới vừa gọi ra, quát một tiếng:

- Nói!

Mấy người giật mình, Đàm Lạc hỏi câu nào, mấy người liền cẩn thận đáp câu ấy, không dám có điều giấu giếm, chỉ chốc lát sau đã biết được chân tướng của sự tình.

Đổng Toàn khẩn trương đến nỗi trán toát ra mồ hôi mịn, mình nói láo, cũng không biết những người này sẽ làm gì mình, nếu như bây giờ bị buộc bất đắc dĩ, vậy cũng chỉ có nước liều mạng.

Sau khi biết được chân tướng chuyện đã xảy ra ba người Cổ Tam Chính im lặng, trong lòng cũng có vẻ cảm khái. Huyền Âm Bảo Kính kia rõ ràng chính là một mình Miêu Nghị liều mình đoạt được, còn cứu mọi người, dĩ nhiên là Huyền Âm Bảo Kính thuộc về Miêu Nghị, đổi lại là bọn họ cũng chắc chắn sẽ không nhường lại. Nhưng những người trước mắt này lại ân đền oán trả, nhiều lần muốn đoạt bảo, chẳng qua là sư huynh đệ Triệu Linh Đồ tương đối xui xẻo mà thôi, chọc cho Miêu Nghị dùng kế tru diệt. Nếu không phải Miêu Nghị niệm tình cũ, chỉ sợ kẻ chết không chỉ là bọn Triệu Linh Đồ.

Thế nhưng những người may mắn còn sống sót này còn muốn đổ oan cho Miêu Nghị, vậy công đạo ở chỗ nào?! Rõ ràng là công đạo không có trong lòng người, thị phi chỉ quan tâm thực lực mạnh yếu.

Dĩ nhiên, âm thầm cảm khái thì âm thầm cảm khái, bọn Cổ Tam Chính cũng sẽ không chủ trì chính nghĩa vì Miêu Nghị, Bất quá bọn Tô Kính Công may mắn tránh được một kiếp dưới tay Miêu Nghị nghe vậy vui mừng trước tai họa của kẻ khác, không hề thấy bọn Đổng Toàn đáng ghét chút nào, ngược lại cảm thấy bọn họ làm không tốt, không nên để Miêu Nghị chạy thoát.

- Có thể dẫn theo nhiều người như vậy trốn tránh nhiều năm ở Tây Tinh hải, bằng vào địa thế mở hồ tháo nước phòng ngự, khuất nhục cường địch, chu toàn tính mạng nhiều người như vậy, Miêu Nghị kia cũng coi là người có dũng có mưu có bản lãnh, đáng tiếc không phải là người một đường với chúng ta.

Đàm Lạc nhàn nhạt nói.

- Ta cũng đã nghe nói qua người này, cũng coi như nhiều lần lập công lớn ở Nam Tuyên phủ. Dựa vào tu vi cảnh giới Bạch Liên, lúc chỉ là một động chủ đã có thể từ Trấn Ất điện đánh tới Trấn Bính điện giết chết một phủ chủ đối phương, xong chuyện toàn thân trở lui, còn có thể kéo hết người của ba đại phái xuống đài. Nhân vật như vậy làm sao có thể không có chút bản lãnh, nếu không cũng không thể nào lấy tu vi Bạch Liên leo lên chức sơn chủ.

- Hôm nay ở Tinh Tú Hải lại có thể dựa vào tu vi cảnh giới Bạch Liên nho nhỏ thành lập một Hồng Cân minh có nhiều nhân mã như vậy, thao túng nhiều tu sĩ Thanh Liên như vậy, còn có thể nhiều lần khắc cường địch giết người đoạt bảo từ trong đông đảo cao thủ, những chuyện như vậy không phải chỉ dựa vào may mắn là có thể làm được. Sau này nhất định phải gặp hắn một lần, để xem hắn có phải ba đầu sáu tay hay không!

Trong lời nói Cổ Tam Chính cũng lộ ra vẻ bội phục, người ngạo khí đều có huyết tính, chưa bị giới tu hành làm ô nhiễm, rất dễ mến tài nhau.

Những chuyện nghe thấy ở hòn đảo này càng khiến cho Cổ Tam Chính kích động, rất muốn lôi kéo Miêu Nghị xông pha Tinh Tú Hải với bọn mình. Thế nhưng Miêu Nghị đã kết oán quá sâu với ba đại phái, bên Kiếm Ly cung còn đỡ, Cổ Tam Chính hoàn toàn có thể làm chủ ở Tinh Tú Hải tha cho Miêu Nghị. Nhưng không nói Miêu Nghị giết sư thúc Diệp Tâm, còn giết cháu trai Ngô trưởng lão Ngự Thú môn. Theo y biết chúng đệ tử Ngự Thú môn đã được Ngô trưởng lão dặn dò, lần này tới Tinh Tú Hải nhất định phải giết chết Miêu Nghị, sẽ không bỏ qua.

Bởi vì trước đó Diệp Tâm đã nói Miêu Nghị hèn hạ xảo trá, lúc này cố nhiên biết không phải là Miêu Nghị sai trước, cũng không tiện đổi lời nói gì nữa, chẳng qua là sắc mặt có vẻ trầm tư không biết nghĩ gì, nghịch nghịch Như Ý Tiên trong tay.

Đổng Toàn thở phào nhẹ nhõm có vẻ kinh nghi bất định, thử hỏi:

- Cổ huynh, ngươi mới vừa nói Miêu Nghị chỉ có tu vi cảnh giới Bạch Liên sao?

Cổ Tam Chính hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao, các ngươi chung sống với hắn mấy năm, chẳng lẽ không biết rõ hơn ta?

Đổng Toàn á khẩu nghẹn lời, có quỷ mới biết tu vi Miêu Nghị thế nào, lắc đầu liên tục nói:

- Chuyện này không thể nào, khoan nói đến chuyện khác, ta đã tận mắt nhìn thấy tình hình lúc hắn lên bờ lúc một người một long câu đối chiến với đông người ba đại phái các ngươi, thực lực kia hẳn là không giả rồi.

Lời này vừa nói ra, Tô Kính Công phía sau nhất thời thẹn quá hóa giận, giống như bị người khơi dậy vết thương lòng không muốn cho ai biết:

- Thối lắm, ngươi cho tiểu tặc kia thật sự là tu vi cao thâm có thể lực chiến quần hùng sao? Là tiểu tặc kia đã động tay chân với long câu chúng ta lúc ở trên thuyền, cước lực của vật cỡi chúng ta đã thành nỏ mạnh hết đà, bị đòn nghiêm trọng liền không chịu nổi. Khiến cho bọn ta trở tay không kịp mới lộ ra sơ hở tày trời bị hắn giết, nếu không nhất định phải bằm thây tiểu tặc kia thành vạn đoạn!

Lần này không những Đổng Toàn, ngay cả những người khác cũng đều trợn mắt há mồm, Minh chủ Hồng Cân minh làm gần ngàn tên tu sĩ Thanh Liên kính sợ lại là tên lường gạt chỉ có bề ngoài?

Thật hay giả vậy, lừa chúng ta ba năm sao??? Mọi người vẫn có vẻ không dám tin tưởng, dù sao Miêu Nghị nhiều lần triển hiện bản lãnh rành rành ra đó.

Đổng Toàn ra vẻ khó tin lắc đầu nói:

- Chuyện này không có khả năng, nếu nói hành động cử chỉ lúc hắn lên bờ là giả, nhưng sau đó chúng ta tận mắt nhìn thấy mấy lần hắn một mình một long câu xông giết cường địch, bọn ta cũng tận mắt nhìn thấy hắn giết chết tu sĩ Thanh Liên, không giả được!

Y không biết rằng mình nói như vậy ngược lại làm cho ba người Cổ Tam Chính liếc nhìn nhau, mặc dù ngoài miệng đều không nói gì nhưng trong lòng lại càng thêm bội phục Miêu Nghị. Ai nấy thầm âm thầm khen ngợi thật là một người hữu dũng hữu mưu, dám chơi như vậy ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, có thể nói gan lớn tày trời, không coi là hèn hạ. Đệ tử ba đại phái thua trong tay thứ người như thế không oan uổng, nhiều người bị lừa gạt như vậy cũng không oan uổng.