Phi Thiên

Chương 3438: Đơn giản thô bạo (1)




- Vâng! Dương Triệu Thanh lĩnh lệnh, Dương Khánh vội vã lên tiếng ngăn cản:

- Đại nhân, phía bên Tào Mãn tăng mạnh bảo vệ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng điều động nhân mã nhiều như vậy muốn không tiết lộ chút tiếng động là không có khả năng, phía Thiên Đình phát hiện điểm khác thường tất sẽ liên hệ đám người Văn Trạch hỏi dò, một khi không liên lạc được đám người Văn Trạch ngược lại dễ dàng sinh nghi...

Miêu Nghị cắt ngang:

– Ta quản bọn chúng sinh nghi hay không sinh nghi, mục đích của ta là khống chế bọn họ, không cho bọn họ quấy rối vào thời khắc mấu chốt, trời mớt biết những năm nay chúng có phát triển người của mình ở phía dưới hay không.

Dứt lời đứng lên, nói với Dương Triệu Thanh:

- Lập tức thông báo bọn họ tới gặp ta, tốc chiến tốc thắng, ta tự mình tới xử lý.

Hắn liên tiếp bố trí mọi việc, người đi tới đại điện nghị sự, Dương Khánh trốn ở phòng nhỏ trong Thiên điện nghe lén. Năm vị đô thống Từ Đường Nhiên, Tê Ngô, Hoàng Đãi, Nam Cung Như Ngọc, Mạch Tử, còn có Thanh Nguyệt, Long Tín tới trước một bước tham kiến.

Năm người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Miêu Nghị phất tay để bọn họ đứng chờ hai bên trái phải.

Trong đại điện nghị sự đèn đuốc sáng chưng.

Phi Hồng khoác áo choàng, tóc dài theo gió, đứng trên lầu các trông ngón nhìn về phía đại điện, Miêu Nghị sau khi nhận được tinh linh lập tức quên đi sự dịu dàng của nàng, nàng ý thức được đã xảy ra vấn đề, nàng cũng cảm nhận rõ ràng được mấy ngày gần đây Miêu Nghị có phần khác thường, không hề có chút tâm tư tu luyện nào.

Đám quân Cận vệ Văn Trạch lục tục đi tới, sau đó cũng phát hiện được điểm khác thường, phát hiện trong đại điện ngoại trừ vài quan to phủ Tổng đốc U Minh thì đều là người quân Cận vệ bọn họ, đây là muốn làm gì?

Nhìn Miêu Nghị ngồi trên cao, khoác áo choàng, tóc dài không hề bó buộc, rõ ràng là vừa mới rời giường- Đại đô đốc, không biết đêm khuya triệu tập là vì chuyện gì?

Văn Trạch chắp tay hỏi, bình thường mọi người phía dưới đều dựa vào quan hàm đề xưng hô Miêu Nghị.

Miêu Nghị căn bản không hề vòng vo, đứng trên cao nhìn xuống hờ hững nói:

- Vừa nhận được mật báo, bên ngoài xảy ra một số chuyện, có người nói có quan hệ với các ngươi, các ngươi nói như nào?

Đám người Từ Đường Nhiên đưa mắt nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Mấy người Văn Trạch cũng mờ mịt, đưa mắt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, Văn Trạch vội hỏi:

- Xin hỏi đô đốc, không biết là xảy ra chuyện gì?

Phó tổng đốc Hoành Vô Đạo từ hậu điện đi ra, đứng trên bậc thang phía dưới Miêu Nghị vỗ tay hai tiếng.

Sau đó từ hai bên hậu điện có một nhóm nhân mã lao ra, bên ngoài đại điện cũng vang lên tiếng chiến giáp va vào nhau, một nhóm người xông vào, trực tiếp vây quanh đám người Văn Trạch.

Đám người Từ Đường Nhiên không biết xảy ra chuyện gì vội vã lui về sau, nhường chỗ cho đám người xông tới, phát hiện toàn bộ là cao thủ Thiên Sách phủ.

Mấy người không hẹn cùng nhìn về phía Hoành Vô Đạo, muốn biết xảy ra chuyện gì, nhưng Hoành Vô Đạo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ biêt tuân lệnh chấp hành.

Đám người Văn Trạch quay lưng vào nhau cảnh giác đề phòng. Văn Trạch lớn tiếng nói:

- Đại đô đốc, đây là có ý gì? Cho dù để chúng ta chết nhưng có phải là nên đề chúng ta chết một cách rõ ràng không?

Miêu Nghị nói một câu:

- Không ai để các ngượi chết, sau khi điều tra rõ sẽ giao cho Thiên Đình xử lý, phối hợp điều tra hay cố gắng chống đối?

- Muốn đổ tội cho người sao không có cớ, ta tốt xấu gì cũng là phó Tổng đốc phủ Tổng đốc U Minh, hắn có thể bị ngươi nói bắt là bắt, lại nói ít nhất cũng phải cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ?

Văn Trạch cả giận nói:

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ai chống đối, giết! Bắt lấy!

Cả đám người lập tức múa đao thương áp sát, cùng nhau tiến lên.

Phía bên quân Cận vệ có người vung vũ khí lên muốn phản kháng, nhưng bị Văn Trạch phất tay ngăn cản, hét:

- Không được lỗ mãng!

Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, một khi phản kháng vậy đó chính là bằng chứng phản loạn của họ, huống hồ cao thủ Thiên Sách phủ như mây, đánh nhau không phải là mấy chục người bọn họ có thể ứng phó, quả thực là chịu chết, đường sống duy nhất chính là bó tay chịu trói. Hắn không tin Miêu Nghị thật sự dám vô duyên vô cớ giết bọn họ, phía bên Thiên Đình không thể bỏ mặc không để ý tới.

Chính là như vậy, tất cả thúc thủ chịu trói, tất cả đều bị hạn chế tại chỗ, đoạt lấy vũ khí trên người. Văn Trạch gân cổ lên hét:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi cố ý muốn hãm hại, ta sẽ khiếu mại với Thiên Đình! Ta muốn...

Lời còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh khống chế lại.

- Chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, không được để họ chịu oan ức,

Miêu Nghị vung tay lên: - Dẫn đi.

- Trên lầu các, Mộ Dung Tinh Hoa mặc chiến giáp leo lên lầu các, chậm rãi đi tới bên người Phi Hồng.

Nàng cũng vừa nhận được thông báo của Dương Triệu Thanh, tăng mạnh đề phòng bên trong, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Phi Hồng nghiêng đầu nhìn nàng. Saụ đó ánh mắt hai người đều bị phía đại điện hấp dẫn, chỉ thấy đám người Văn Trạch bị áp tải ra khỏi đại điện, tiến về phía địa lao.

Hai người âm thầm cảm thấy kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, bị bắt đầu là người quân Cận vệ, đại nhân muốn làm gì, muốn tạo phản sao?

Nhưng lại cảm thấy không thể bằng thực lực trước của Miêu Nghị, căn bản không có tư cách tạo phản.

Mà Phi Hồng sớm đã nhận ra phía bên Miêu Nghị sắp xảy ra chuyện gì, động tĩnh hiện giờ quả nhiên cho thấy suy đoán của nàng là đúng, không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu:

- Mộ Dung tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu, thầm nghĩ, ta còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra đây.