Phi Thiên

Chương 3437: Vệ Xu tới (2)




Tào Mãn híp mắt nhìn chằm chằm người tới, có thể khiến Thất Tuyệt không báo trước mà dẫn người tới thì chỉ có vài người có thể đểm trên đầu ngón tay.

Người tới nghiêng đầu ra hiệu với Thất Tuyệt, Thất Tuyệt liếc nhìn Tào Mãn, không dám có bất kỳ phản ứng nào, lặng lẽ lùi ra, đóng cửa lại.

Người tới kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, không phải Vệ Xu thì là ai.

- Lào nô bái kiến Tam gia! Vệ Xu tiến lên vài bước, khom mình hành lễ.

Chỉ trong nháy mắt này, tảng đá trong lòng Tào Mãn lập tức rơi xuống đất, hưng phấn trong lòng khó mà dùng từ ngữ nào có thể hình dung, có điều cố gắng áp chế, vội vàng đáp lề lại, kinh ngạc chắp tay nói:

- Vệ tổng quản, sao ngươi lại tới đây? Gia chủ có gì dặn dò sao?

Vệ Xu thẳng người ngẩng mặt lên, nước mắt đầy mặt. Trong lòng Tào Mãn mừng như điên, nhưng ngoài mặt giật mình nói:

- Vệ tổng quản, ngươi sao vậy?

Vệ Xu nghẹn ngào, giọng run run: - Tam gia, gia chủ... Gia chủ bị ám sát, gặp nạn rồi! - Hả...

Tào Mãn khiếp sợ liên tiếp lui về sau, thẳng tới mép giường mới dừng lại được thất thanh nói:

- Sao có thể có chuyện đó?

Vệ Xu nước mắt lưng tròng nhìn dõi theo hắn, gạt nước mắt lắc lắc đầu.

Tào Mãn bước nhanh tới trước, hai tay nắm lấy tay Vệ Xu, sốt ruột nói:

- Vệ quản gia, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Vệ Xu mức nở nói:

- Hôm qua gia chủ tới phủ Tổng đốc U Minh bái phỏng Ngưu Hữu Đức, kết quả sau khi rời khỏi U Minh chỉ địa không bao lâu thì bị ám sát!

Tào Mãn hai mắt nhắm lại, trong lòng vui vẻ nhưng mặt ngoài tức giận nói:

- Là Ngưu Hữu Đức làm ra?

Vệ Xu lắc đầu:

- Hãn là Yêu tăng Nam Ba hạ độc thủ...

Hắn kể tỉ mỉ tình hình hộ vệ tả lại cho Tào Mãn nghe. Nghe xong mọi chuyện không liên quan tới Ngưu Hữu Đức, Tào Mãn sau khi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: - Yêu tăng, ta thề phải diệt ngươi! Vệ Xu gật đầu, chắp tay nói: - Tam gia nói không sai, Yêu tăng chính là họa lớn của Hạ Hầu gia. Tam gia hãy triệu tập huynh đệ thủ túc cùng tiêu diệt hắn! - Chuyện này... Tào Mãn có chút do dự, nói: - Bất kể là vì Hạ Hầu gia hay vì trừ tặc, đều nên làm như vậy, nhưng ta nào cό tư cách triệu tập các huynh đệ, việc này e rằng cần Vệ tổng quản đứng ra mới ổn! Nói xong lui về sau hai bước, chắp tay nói: - Ta nguyện ý nghe theo tổng quản điều khiển!

Vệ Xu than thở:

- Lão nô chỉ là một nô tài, sao có thể làm việc này. Tam gia, rồng không thể không có đầu, binh không chủ ắt loạn, lúc này Hạ Hầu gia ngàn vạn lần không thể tự loạn, bất kể là tư lịch hay là bài vị. Tam gia đều nên ra mặt, đổi lại những vị khác e rằng mọi người sẽ không phục, khiến nổi lên phân tranh! Tam gia, hãy suy nghĩ vì Hạ Hầu gia, đây không phải thời điểm khiêm nhường từ chối!

Hắn lại chắp tay, Tào Mãn lắc đầu, dò hỏi:

- Việc này hãy để Tộc lão hội quyết định, Vệ tổng quản sao không liên hệ Tộc lão hội?

Vệ Xu thành khẩn nói:

- Tộc lão hội đã biết được việc này, chính là Tộc lão hội để lão nô tới tìm Tam gia. Trong lòng Tào Mãn lại nổi lên sóng gió, nhưng vẩn

không chút thất thố nói:

- Đây không phải là việc nhỏ, Vệ tổng quản có thể dẫn tiến, để ta thương nghị với Tộc lão hội không? Hắn muốn nhân cơ hội này dò xét nội tình Tộc lão hội, không chế Tộc lão hội.

Vệ Xu khổ sở nói: - Không dối gạt Tam gia, lão nô chỉ nhận được chỉ lệnh của Tộc lão hội tới tìm Tam gia, lão nô căn bản không biết cách liên hệ Tộc lão hội, cũng không biết Tộc lão hội ở đâu. Phía bên Tộc lão hội nói, chờ thời cơ đến sẽ liên hệ với Tam gia.

Nói đã tới nước này, Tào Mãn cũng không dễ dàng đồng ý, cho dù là tỏ vẻ, làm bộ làm tịch khéo léo từ chối, cuối cùng dưới sự tận tình khuyên nhủ của Vệ Xu. Tào Mãn mới miễn cưỡng đồng ý ra mặt.

Sau khi thương nghị công việc diệt tặc, lại hỏi bên Thiên Ông phủ đệ thu xếp như nào, Tào Mãn để Thất Tuyệt dẫn Vệ Xu đi nghỉ ngơi, chính mình thì ở trong phòng tối, hồi lâu tâm tình cũng khó lòng bình tĩnh lại, trong một hai ngày ngắn ngủi cảm xúc từ thấp thỏm sợ hãi cho tới vui mừng như điên, hiện giờ Vệ Xu đã đứng ở bên hắn, đại thế đã định rồi!

Sau khi bình tĩnh lại, Tào Mãn gọi Thất Tuyệt tới, bí mật dặn dò, coi chừng Vệ Xu, không có sự đồng ý của hắn không được thả Vệ Xu rời đi!

Đến mức này, hắn không cho phép mọi chuyện lại xảy ra biến cố, vì để phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải để sau khi hắn ổn định địa vị trong gia tộc mới có thể cho Vệ Xu tự do.

Sau đó lấy ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị, thương nghị việc tiến hành mọi chuyện với Miêu Nghị.

Phủ Tổng đốc U Minh, Miêu Nghị đẩy thân thể mềm mại của Phi Hồng đang ôm lấy mình, đứng dậy từ trong ôn nhu, tùy ý đưa tay khoác áo choàng, tóc tai bù xù nhìn ánh trăng, một mình ngồi ngay ngắn trong chính sảnh, không biết từ lúc nào Diêm Tu đã không chút tiếng động đứng ở phía sau hắn.

Chỉ chốc lát sau, Dương Triệu Thanh, Dương Khánh đã lục tục đi tới. Miêu Nghị phất tay ra hiệu hai người không cần đa lễ, ngồi nghiêm chỉnh nói:

- Vệ Xu đã tới Tín Nghĩa các, đứng phía bên Tào Mãn. Dương Khánh khẽ gật đầu: - Trước đó hoài nghi tên Vệ Xu này, hiện giờ Vệ Xu quyết đoán đứng bên Tào Mãn, xem ra Hạ Hầu Lệnh quả nhiên đã bị từ bỏ, chỉ là không biết Tộc lão hội thân bí kia rốt cục phát huy tác dụng lớn bao nhiều trong chuyện này!

Miêu Nghị:

- Huyết liên trong tay ta, mặc kệ hắn! Hiện giờ Tào Mãn đã đến thời khắc quan trọng nhất, không thể sai sót, hắn cũng sợ có người sẽ ra tay hái quả vào lúc này. Truyền lệnh cho ta, lập tức thầm điều động một trăm vạn tinh nhuệ vào Quỷ thị, một khi Tín Nghĩa các có biến lập tức trợ giúp. Lại âm thầm điều động năm trăm vạn tinh nhuệ mai phục Đãng Ầm Sơn, chuẩn bị tiếp viện! Văn Trạch... Phía bên Cận Vệ quân kia lập tức cách ly cho ta, không thể để cho bọn họ biết tin tức. Nếu cần thiết, giết!