Phi Thiên

Chương 3395: Từng người mang ý xấu riêng (2)




Bây giờ hắn dần dần nắm giữ đại quyền, những thế lực khác đều ngầm thừa nhận, vì lẽ đó chút mặt mũi này hắn vẫn có, có chút quy củ có thể nói không có tác dụng với mấy người.

- Vâng! Diêm Tu đáp, yên lặng rời đi.

Miêu Nghị ngồi trong đình viện lặng lẽ, quyết định sau khi xử Thiên Nguyên sẽ đưa Bích Nguyệt tới Luyện Ngục.

Thấy không bàn chuyện nữa, Phi Hồng trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng từ xa xa nhẹ nhàng đi tới.

Dựa vào núi, kề bên sông dưới chân núi, một tòa sơn trang ở trong nơi hoang dã vắng vẻ.

Bên trong Sơn trang rất yên tĩnh, chỉ có một mình Thiên Nguyên đi qua đi lại, cau mày không hiểu vì đâu.

Lần này hẹn Bích Nguyệt không phải ý nguyện của bản thân hắn, là ý của bên trên, bảo hắn gặp mặt Bích Nguyệt. Không cần đoán cũng biết việc lần này khẳng định có quan hệ với Ngưu Hữu Đức. Hắn không muốn làm vậy, đầu tiên Bích Nguyệt đã rời xa nguy hiểm, hắn đến mức này không muốn dính dáng gì tới Bích Nguyệt. Mà Bích Nguyệt hiện giờ có thể sống bình yên qua ngày, Ngưu Hữu Đức giúp đỡ không ít, đương nhiên nguyên nhân sau chỉ là thứ yếu, then chốt là không muốn liên lụy tới Bích Nguyệt.

Nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác, trừ phi lựa chọn đối kháng với sức mạnh sau lưng, bất đắc dĩ chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Nếu như những người kia quá phận quá đáng, vậy hắn sẽ suy tính chuyện có nên lựa chọn khác hay không.

Then chốt là hắn không biết bề trên muốn hắn xúi giục Bích Nguyệt là muốn để Bích Nguyệt làm gì, nếu như chỉ là bán chút tình báo liên quan đến Ngưu Hữu Đức thì thôi, chỉ sợ là muốn Bích Nguyệt ám sát Ngưu Hữu Đức. Trước tiên không nói Bích Nguyệt có thể đắc thủ hay không, cho dù đắc thủ cũng chỉ có một con đường chết, trong U Minh ám sát Ngưu Hữu Đức nào có con đường sống.

Hắn chỉ biết là thế lực còn sót lại của Doanh gia đã xuất hiện gia chủ mới, nhưng không biết gia chủ là ai, có một số chuyện vẫn chưa công khai với bên dưới.

Bên ngoài Tinh môn, Hùng Kỳ và Hổ Lâm sau khi dịch dung bị thủ vệ ngăn lại. Pháp tướng mi tâm cũng không cần nghiệm, quy củ hiện giờ mọi người đều biết, từ lâu ở vị trí mi tâm trên công cụ dịch dung là làm động nhãn, có thể từ tinh không bay tới. Pháp tướng mi tâm vừa xem liền hiểu.

Dù thấy tu vi hai người không tầm thường, một tên thủ tướng vân vênh váo đắc ý hô.

- Lấy mặt nạ xuống.

Hùng Kỳ không lấy mặt lạ xuống, mà ném ra một tờ giấy ngọc quan chức tới.

Đối phương vừa nhận vào tay nhìn, lập tức đổi nụ cười hòa ái, hai tay trả lại giấy ngọc:

- Hóa ra là Đồng đại tướng quân, thất kính, thất kính.

Hùng Kỳ nhận lại giấy ngọc, lạnh lùng nói:

- Có thể đi hay chưa?

Giấy ngọc này, là thật, chỉ là người nắm giữ thân phận giấy ngọc đã chết từ lâu rồi. Nhưng người bị phái tới trông giữ tinh môn cấp bậc không cao, khả năng biết không lớn, mà nhiều người lui tới các tinh môn như vậy, không thể ai cũng nghiệm chứng thân phận. Thủ tướng cười lành xin lỗi:

- Đại tướng quân, quy củ ngài hẳn là biết, xin đừng làm khó chúng ta.

Hùng Kỳ hừ lạnh nói:

- Vậy thì nhanh lên, ta có việc gấp.

- Được được được!

Thủ tướng gật đầu liên tục. Vung tay lên, một người đi tới, cấp tốc thi pháp kiểm tra hai người, đặc biệt là không gian chứa đồ.

Thủ tướng kiểm tra đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hổ Lâm.

- Nữ nhân trong này xảy ra chuyện gì? Đưa nàng ra để kiểm tra Pháp tướng.

Hổ Lâm phất tay đưa nữ ra, ôm trong ngực, nữ tử này dung mạo cực đẹp, nhắm mắt như đang ngủ say:

- Không phải tu sĩ, là phàm nhân, kiểm tra nhanh một chút.

Thủ tướng đưa tay lên bả vai cô gái mê man kia thi pháp điều tra, phát hiện quả nhiên là nữ tử bình thường không có tu vi, không phải tu sĩ, không khỏi nhìn Hổ Lâm, trong lòng thầm nghĩ không biết tuyệt sắc từ đâu ra, nhân vật lớn phía trên đúng là biết hưởng thụ.

Sau khi kiểm tra không có gì khác thường, cho vào. Hùng Kỳ và Hổ Lâm nhanh chóng tiến vào tinh môn.

Sau khi xuất hiện một phía khác của hư không, Hùng Kỳ tiếp tục bay đi, sau khi nhìn bốn phía truyền âm hỏi:

- Phía bên kia đã chuẩn bị xong chưa?

Hổ Lâm gật đầu nói:

- Người tới trước đã chuẩn bị kỹ càng, có người tiếp cận lập tức sẽ phát hiện.

Rất nhanh hai người xuất hiện bên ngoài một tinh cầu, tìm đúng vị trí phá tan chướng khí bay xuống. Trong đình viện, Thiên Nguyên đi qua đi lại đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy có hai bóng người giáng xuống, hạ trên sân.

Thiên Nguyên cảnh giác cao độ, đang định hỏi dò đối phương là ai. Hùng Kỳ đã mở miệng.

- Thiên Nguyên, Thiên Nguyên sững sờ, chợt chắp tay nói: - Bái kiến đô đốc, sao ngài tới đây? - Việc này ta muốn tự mình tham dự một hồi.

Thiên Nguyên thay đổi sắc mặt, lại nhìn về phía Hổ Lâm. Chỉ thấy Hổ Lâm một mình đi về phía phòng, không khỏi hỏi:

- Vì này là? Hùng Kỳ hàm hồ đáp: - Người mình.

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, Hổ Lâm thả nữ tử mỹ mạo mình mang tới kia ra, cung kính đặt trên ghế. Trên người cô gái đột nhiên lóe lên kim quang, một luồng kim sắc lưu quang trong nháy mắt tiến vào cơ thể Hổ Lâm. Hổ Lâm thần thái hờ hững đứng dậy, cất nữ tử xinh đẹp kia đi, sau đó không nhanh không chậm đi ra khỏi cửa.

Gặp lại trong đình viện, thỉnh thoảng Thiên Nguyên lại đánh giá Hổ Lâm, Thiên Nguyên cũng nhận ra mình bị Hùng Kỳ nhìn chăm chăm vào, không để mình rời khỏi tâm mắt.

Chờ một chút, bóng người Bích Nguyệt xuất hiện, dẫn theo bốn người từ trên trời giáng xuống, lơ lửng giữa bầu trời trên đình viện, pháp nhằn nhìn xuống dưới, chú ý tới ba người Thiên Nguyên, nhưng ba người đều đã dịch dung.

Thiên Nguyên ra thủ hiệu về phía không trung, đồng thời truyền âm:

- Là ta! Vừa hạ xuống đất, Bích Nguyệt nhìn hai người xa lạ, một lần nữa truyền âm với Thiên Nguyên: - Sao còn có những người khác? Thiên Nguyên cũng cau mày:

- Không phải bảo mình ngươi tới hay sao?

Hai vợ chồng đồng thời kinh ngạc, dường như đều ý thức được bên đối phương có điểm khác thường.