Phi Thiên

Chương 3372: Hai tên ngu ngốc (1)




Tên dẫn đội khi này dần đường, tìm tọa kỵ đồng bộ dự bị. Thiên Kiếm thì lấy quái điêu lông đỏ làm tọa kỵ phá tan chướng khí đi vào.

Mấy người từ trên trời giáng xuống, Thiên Kiếm cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác mất đi pháp lực, ánh mắt nhìn núi xông phía dưới, hẻm núi dần hiện ra trước mắt, còn cả tòa chùa miếu đen nháy quỷ dị kia nữa.

Quái điêu lông đỏ đang hạ xuống đột nhiên ngẩng đầu, ngăn thể lao xuống, chậm rãi hạ xuống trên bình đài ngoài chùa miếu.

Thiên Kiếm nhảy xuống, mọi người bên ngoài chùa miêu vội vàng chắp tay thi lễ.

Ánh mắt Thiên Kiếm rơi vào vết máu trên đất, nhìn mấy người bị thương trên đất phất tay ra hiệu cho bọn họ trở về tinh không chữa thương.

Vài con Kim Cương ma điêu công người bị thương rời khỏi, Thiên Kiếm chậm rãi đi tới cửa chùa miếu, nhìn chăm chăm vào bên trong đen kịt, hắn cũng không nhìn thấy gì bên sâu trong.

Sau khi nhìn hồi lâu mà không có kết quả, hắn xoay người đi xuống bậc thang, đi tới bên một chiếc mũ giáp nhuốm máu, đột nhiên xoay người đá một cái, chiếc mũ giáp bị đá bắn ra, ầm một tiếng, đánh vào vách tường chùa miếu.

Đùng! Bên trong chùa miếu vang lên tiếng chuông, mọi người không nghe thấy nhưng đều cảm nhận được một luồng sóng pháp lực.

Có điều mọi người đều nhìn thấy bên trong chùa miếu có kim quang lóe lên, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Thiên Kiếm cũng híp mắt nhìn chằm chằm vào, chỉ thấy bên trong chùa miếu hòa với hắc ám thành một thể đột nhiên bốc lên một bóng người kim quang, tay ôm đầu kêu thảm thiết, dáng vẻ vô cùng thống khổ.

Thiên Kiếm bước nhanh lên bậc thang, không dám vượt qua ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng người trong kim quang, quả nhiên dáng vẻ như một hòa thượng.

Bóng người kim quang sau khi cơn thống khổ dần dịu xuống, bỏ hai tay ôm đầu ra, chậm rãi đi tới trước cửa miếu.

Thiên Kiếm gần như đối mặt với hắn, khi đối diện với cặp mắt lửa ngươi vàng kia, ở giữa chỉ có cách một ngưỡng cửa, giữa hai người chỉ cách một cánh tay.

- Ngươi là ai?

Bóng người kim quang hỏi một câu.

Thiên Kiếm cũng không nghe thấy tiếng nói của hắn, không biết hắn đang nói gì, cũng không để ý tới, xoay người nhảy lên trên người quái điêu lông đỏ, bay thẳng lên trời cao.

Sau khi đến tinh không, Thiên Kiếm lập tức hạ lệnh cho tất cả nhân mã đang tìm kiếm trên tinh cầu không cần tiếp tục tìm kiếm, toàn bộ tập kết đóng giữ ở hẻm núi kia, không có mệnh lệnh bất kể ai cũng không được tự tiện manh động!

Chư tướng lĩnh mệnh, Thiên Kiếm lấy ra tinh linh báo cho Vũ Khúc, chính thức báo đã tìm ra nơi phong ấn thần hồn Yêu tăng Nam Ba.

Vũ Khúc chỉ nói một chữ:

- Chờ!

Ngày tiếp theo, mấy trăm người từ trong tinh không mênh mông vội vã bay tới, nửa tăng nửa tục. Thanh Chủ và Phật Chủ đắt tay nhau tới, hai người đã hẹn nhau cẩn thận, gặp mặt trên đường cùng nhau tới.

Thấy Thanh Chủ và Phật Chủ đồng thời tới, không ít người khiếp sợ, vội vàng hành lễ, tiếng hô chấn động tinh không.

Thanh Chủ giơ tay ra hiệu không cần đa lễ, nhìn chằm chằm Thiên Kiếm, hỏi:

- Xác nhận rồi sao?

Thiên Kiếm chắp tay bẩm báo.

- Đã xác nhận, không sai!

Thanh Chủ nhìn chằm chằm tinh cầu kia.

- Tình hình như nào?

- Xác thực là bị vây trong một chùa miếu ở hẻm núi...

Thiên Kiếm kể đại khái tình huống mình biết. Thanh Chủ gật đầu, nhìn về phía Phật chủ. Phật chủ khoát tay nhẹ một cái, phái sau có người đẩy Tam vĩ Yêu hồ ra.

Phật chủ nhàn nhạt hỏi:

- Là nơi này sao?

Tam vĩ Yêu hồ nhìn tinh cầu kia, trong mắt tràn ngập sợ hãi, lắc đầu nói:

- Không biết, ta không có cách nào quan sát kỹ tinh cầu này, không có cách nào xác nhận được.

Phật chủ khẽ lắc đầu, Tam vĩ Yêu hồ lại bị dẫn xuống, nói với Thanh Chủ:

- Ta ngươi tự mình đi một chuyến!

Thanh Chủ gật gật đầu:

- Dẫn đường!

Thiên Kiếm lập tức đưa tay ra mời. Thanh Chủ nói với Thượng Quan Thanh và Vũ Khúc:

- Hai người các ngươi không cần đi theo, tọa trấn ở đây, chuẩn bị tiếp ứng cho tốt.

- Vâng!

Hai người chắp tay lĩnh mệnh, biết ý của hắn, để hai người ở bên ngoài để phòng bất trắc.

Thời khắc tiến vào tinh cầu kia, Thanh Chủ phất tay thả ra một con thải phượng lông vũ hoa lệ, hào quang rực rỡ, cùng Phật chủ cưỡi trên.

Thiên Kiếm ở một bên có lòng tốt nhắc nhở.

- Bệ hạ, xin hãy phong bế thính thức.

Thanh Chủ lạnh nhạt nói:

- Không cần. Tác mệnh Phạn âm vô dụng với hai chúng ta.

Nói xong, lấy ra một trái cây hào quang trắng như tuyết ra nuốt vào. Phật chủ cũng làm như vậy.

Nếu như vậy, Thiên Kiếm cũng không nói gì nữa, tự phong thính thức của mình, điêu động Kim Cương ma điêu phá tan chướng khí, dẫn đường ở trước.

Lúc này xung quanh hẻm núi đã có rất nhiều nhân mã, khắp nơi là linh thú bay lượn dò xét, triệt để phong tỏa nơi này, ngay cả ruồi cũng khó bay vào được.

Hai người Thanh Phật giáng lâm khiến cho đại quân rối loạn, vội vàng quay người hành lễ với thải phượng.

Hai người từ trên thải phượng nhảy xuống đất, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cửa lớn chùa miêu đen kịt kia.

Thiên Kiếm đi tới một bên, lấy một thanh trường thương từ tay một người đi tới bên vách tường chúa miêu mạnh mẽ đánh một cái.

Boong! Tiếng chuông vang lên trong chùa miếu, bên trong chùa miếu ngăm đen lóe lên kim quang, một bóng người kim quang hiện thân, ôm đầu đau đớn kêu.

Hai người Thanh Phật con ngươi co lại, đồng thời bước nhanh tới trên bậc thang, nhìn chăm chăm vào bóng người kim quang kia.

Thiên Kiếm một lần nữa tạo thủ thể nhắc nhở không nên vượt qua ngưỡng cửa này.

- Thanh Chủ phất phất tay, biểu thị biết rồi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người trong kim quang, biểu hiện giống như Phật chủ vậy, nghiêm nghị hiếm thấy.

Bóng người kim quạng kia dần thoát khỏi cơn thống khổ, buông hai tay ôm đầu xuống, chậm rãi đi tới phía cửa.