Phi Thiên

Chương 3344: Tinh linh loại mới (1)




Thái độ kiêu căng của hắn khiến đám người Dương Triệu Thanh ở bên có chút không thoải mái, dù sao bọn họ đều là thủ hạ của Miêu Nghị, bên này Khấu gia không quản nổi, vị mang danh nghĩa phụ Khấu Lăng Hư kia đối với bên này như nào mọi người đều rõ trong lòng, chạy tới đây giả bộ giả tịch làm gì chứ.

Kỳ thực việc này Khấu Tranh cố tình làm ra, Khấu Tranh không phải hạng người không có tu dưỡng, chỉ là rất bất mãn với Miêu Nghị hiện giờ. Dưới cái nhìn của hắn, nếu không có Khấu gia trợ giúp, Miêu Nghị chưa hẳn có thể sống tới ngày hôm nay, nhưng Miêu Nghị lại có thể trở mặt không nói tới tình cảm, trong mắt hắn mà nói chính là ăn cây táo rào cây sung, cho nên muốn chèn ép sự hung hăng kiêu ngạo của Miêu Nghị một chút.

- Được!

Khấu Tranh cũng không sợ nguy hiểm, phất tay ra hiệu tùy tùng không cần đi theo, đơn độc bay cùng Miêu Nghị.

Miêu Nghị cười gật đầu, lập tức đáp ứng.

Hai người bay khắp nơi, ngắm cảnh, Khấu Tranh bình phâm dọc theo những nơi đi qua.

Khi hạ xuống đỉnh một ngọn núi ngắm phong cảnh, rốt cục Khấu Tranh cũng nhắc tới chuyện chính:

- Chuyện Chính Khí môn ngươi làm như vậy, Khấu gia tổn thất tại tiệm tạp hóa Chính khí cũng không nhỏ!

Miêu Nghị cười gằn trong lòng, lúc các ngươi mạnh mẽ

cướp đoạt, tổn thất của người khác các ngươi coi là chuyện to sao? Có điều ngoài miệng vẫn buông tiếng thở dài:

- Đại ca, ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi, khi về ta nhất định chuẩn bị một phần lễ hậu bồi tội với nghĩa phụ.

Khấu Tranh cười nhạt nói:

- Người một nhà không nói hai lời, lễ hậu thì thôi, Khấu gia ở tiệm tạp hóa Chính Khí có hai thành cổ phần, chờ khi ngươi mở cửa hàng mới, Khấu gia vẫn chiếm hai thành cổ phần, xem như là chống đỡ cho ngươi. Bằng không không có thực lực làm chỗ dựa ở sau, một tảng thịt béo như vậy một mình ngươi cũng không nuốt được, không tránh khỏi có người quấy rối.

Vừa mở miệng đã muốn hai phần, Miêu Nghị có chút trầm mặc biết cái gọi là quấy rối chỉ gì. Thiên Nhai trong cảnh nội Bắc quân, chung quy đây vẫn là địa bàn của người ta. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Đại ca, người tìm ta muốn chiếm cổ phần không chỉ mình ngươi, có rất nhiều!

Khấu Tranh liếc hắn một cái, thầm nghĩ, đây là chuyện của ngươi, ai kêu ngươi không có thực lực nhưng há miệng lớn như vậy, cười nói:

- Quan hệ giữa hai nhà chúng ta, bọn họ có thể sánh băng sao?

Miêu Nghị căm tức trong lòng, mặt ngoài bình tĩnh nói:

- Không bằng vậy đi, cửa hàng vẫn chưa mở, đại ca chớ nóng vội, khi về ta sẽ tập trung tất cả mọi người muốn chiếm cổ phần lại bàn bạc chuyện này, sao hả?

Khấu Tranh:

- Những người khác ngươi chậm rãi đàm luận với bọn họ, ta tự mình chạy tới đây, ngươi không thể cho ta một câu trả lời chắc chắn sao?

Miêu Nghị:

- Để cho ta suy nghĩ một chút.

Khấu Tranh lạnh nhạt nói:

- Được! Cho ngươi một canh giờ chậm rãi cân nhắc.

Miêu Nghị đột nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt Khấu Tranh nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười nói:

- Sao hả? Có vấn đề? Vậy thì cho ngươi thêm một canh giờ, được không?

Miêu Nghị gằn từng chữ:

- Ta nói chuyện này sau này bàn lại!

Khấu Tranh nhắm hai mắt lại:

- Em rể muốn để ta đi một chuyến tay không sao?

- Việc này nói sau, đại ca hiếm khi tới đây, đi dạo vui vẻ. Ta có công vụ xử lý, không phụng bồi!

Miêu Nghị nói lạnh như băng, lại đột nhiên hét một tiếng:

- Người đâu!

Nhân mã phía xa xa lập tức bay tới, Thanh Nguyệt cầm đầu hạ xuống đât chắp tay nói:

- Đại nhân!

- Ngươi bồi Khấu Hầu gia đi dạo.

Miêu Nghị liếc mắt ra hiệu với Thanh Nguyệt, sau đó liên rời đi.

Khấu Tranh sắc mặt giận dữ, muốn đuổi theo chất vấn Miêu Nghị có ý gì ai ngờ Thanh Nguyệt đưa tay cản lại:

- Hầu gia, ngài chớ nên chạy lung tung thì tốt hơn.

- Tranh ra!

Khấu Tranh hét lên.

Thanh Nguyệt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Nơi này không đến lượt ngươi hạ lệnh, đại nhân nể mặt ngươi, ta thì không, ngươi đứng trước mặt lão nương là cái rắm gì chứ!

Trên mặt Khấu Tranh lóe lên vẽ dữ tợn, nhưng vừa nhìn

mười mấy người bên cạnh Thanh Nguyệt, tu vi mỗi người đều cao hơn hắn, không thể không tạm thời kìm nén cơn giận này xuống, dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của Khấu gia.

Dạo cái gì mà dạo, Khấu Tranh nào còn tâm tình đi dạo,

trong bụng tràn ngập lửa giận rời đi.

Dưới ánh trăng, Miêu Nghị trong vườn phủ Tổng đốc bồi hồi một mình. Trải qua hai chuyện vừa rồi, hắn có thể tưởng tượng không chỉ Quần Anh hội hay Khấu gia nhìn chằm chằm vào cửa hàng mới, mấy vị kia e rằng cũng không dừng tay, then chốt là ThiênN đại thể nằm trên địa bàn của những người kia, đối phương có biện pháp quấy rối, vì đó chuyện Thiên Nhai khiến hắn rất đau đầu.

Hắn đã dần mất kiên trì với Thiên Nhai, nói một cách chính xác là mất kiên trì với thủ đoạn vòng tới vòng lui của Dương Khánh, hắn không thích vòng vo như vậy, phong cách làm việc của hắn luôn là giải quyết nhanh chóng, hắn cũng thừa nhận chính mình ngày càng phức tạp rắc rối mọi việc, cứ như vậy sẽ rút hết tinh lực của hắn, gần đây hắn không có cả thời gian để tu luyện.

Nhất định phải nhanh chóng ổn định lại.

Suy tư hồi lâu, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm, ánh mắt dần kiên định, hạ quyết tâm!

Lấy ra tinh linh liên hệ Vân Tri Thu:

- Lúc nào trở về?

Vân Tri Thu:

- Ngày mai sẽ trở lại có việc sao?

Miêu Nghị:

- Mang hàng mẩu tinh linh loại mới quay về.

Sau khi kết thúc liên lạc, Miêu Nghị đi tới trong đình, ngồi xuống, lại rơi vào trầm tư.

Tô Vận gọi tới đánh vỡ sự trầm tư của hắn.

Miêu Nghị lấy ra tinh linh, nghĩ tới người có quan hệ với Hạo Đức Phương này không nhịn được cười một tiếng, hỏi dò qua tinh linh:

- Tô quản gia có gì sai bảo?

Tô Vận:

- Sao dám sai bảo, chỉ là cảm thấy ở gần nhau nên qua lại nhiều chút, không biết Tổng đốc đại nhân có hoan nghênh hay không?

Không cần phải nói, khẳng định là vấn đề cổ phẩn. Miêu Nghị trả lời:

- Không dám phiền Tô tổng quản đường xa vất vả, không bằng vậy đi, ta tự mình tới bái phỏng Vương gia, không biết Tô tổng quản có nguyện ý dân gặp hay không?

Tô Vận sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hạo Đức Phương đang ở bên cạnh, nói:

- Vương gia, nghe ý của Ngưu Hữu Đức nói dường như đang muốn gặp người.

Hạo Đức Phương chậm rãi nghiêng đầu nhìn, hừ lạnh nói:

- Hắn còn dám tới gặp ta, không sợ không thể quay về sao? Chỉ cần hắn dám tới!