Phi Thiên

Chương 3296: Ngươi nói nên xử trí như thế nào? (1)




Có vài người gia quyến có một hai người, có người trên trăm người, hàng trăm hàng ngàn cũng có.

Sắc trời dần dần tối, hiện trường vẫn còn tiếp tục, đoàn người dần dần chia làm ba đợt trên bình nguyên một đám, trong núi rừng một đám, Miêu Nghị phía sau một đám.

Hạ Hầu Thừa Vũ bên kia báo tin cho Miêu Nghị, chưa thấy Thanh Chủ, Thanh Chủ gần đây không muốn gặp nàng cũng bình thường. Thượng Quan Thanh bên kia ngược lại hồi phục Hạ Hầu Thừa Vũ, chỉ thừa nhận Hoa Nghĩa Thiên bên này làm theo ý chỉ của bệ hạ.

Trong rừng núi người càng ngày càng ít, trên bình nguyên tụ tập càng ngày càng nhiều người. Miêu Nghị người phía sau giảm bớt không nhiều lắm.

Điểm danh vẫn tiếp tục trong bóng tối, đối với đám tu sĩ này mà nói, với pháp nhãn chút tối tăm đó không có ảnh hưởng gì, huống hồ đỉnh đầu trăng sáng rạng ngời rực rỡ, sáng hơn nhiều so với địa giới bình thường.

Trong núi rừng vòng vây lính cận vệ đang dần dần thu hẹp.

- Đại đô đốc, vì sao không thấy Lệnh Hồ đại nhân?

Một tướng đột nhiên truyền âm hỏi Miêu Nghị.

Miêu Nghị sao có thể nói Lệnh Hồ Đấu Trọng bị giết rồi, trước chưa nói, giờ càng không thể nào nói mình trước đó đã biết:

- Ta không liên lạc được hắn. Trong núi rừng Lệnh Hồ gia nhân cũng ý thức được, thấy chung quanh người càng ngày càng ít, Thiệu Hương Hoa có chút lo lắng, thỉnh thoảng hỏi quản gia bên người.

- Đại soái đã liên lạc được chưa?

Quản gia cũng lo nghĩ lắc đầu nói:

- Đại soái trước nói có việc, lặng lẽ trốn vào phía sau sơn lâm, không biết đi đâu, lão nô cũng không liên lạc được.

Trên đỉnh núi thi pháp điểm danh đột nhiên dừng lại, gia quyến bị vây nhất thời hoảng sợ không thôi, lẽ nào bọn họ là nhóm người có tội kia.

May mắn sau đó điểm danh lại bắt đầu, chỉ là đổi thành người khác mà thôi. Một lần điểm danh hàng trăm người, trong đó có lệnh Lệnh Hồ Đâu Trọng, nhưng không thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng.

Lệnh Hồ Đấu Trọng là người cuối cùng điểm danh không thấy người.

Hơn trăm người không được đưa ra, bên ngoài vòng vây trong chốc lát không thấy vòng vây mở ra, ngược lại bỗng nhiên vây quanh, đếm không hết phá pháp cung nhắm ngay bọn họ.

Hiện trường nhất thời hoảng sợ, có chút nữ quyến thậm chí sợ ôm chặt người bên cạnh khóc rống lên.

Miêu Nghị một nhìn tình hình hiện trường, đại khái hiểu có mấy tướng lãnh và Lệnh Hồ Đấu Trọng đều không thấy, đều cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng có quan hệ thân thiết, những tướng lãnh này hắn có thể nhận ra một phần là cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng có liên quan khá sâu, những người này rốt cục cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng quan hệ như thế nào hắn không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định, thiên đình nắm rõ tình hình hơn so với hắn, cũng rõ ràng hơn kỹ lưỡng hơn.

Hết lần này tới lần khác đem những người này vây lại, hắn mơ hồ ý thức được Thanh Chủ muốn làm gì.

Chẳng những là hắn, những tướng khác cũng mơ hồ ý thức được, chuyện hiện giờ không có quan hệ gì tới bọn họ, bọn họ chỉ là đạo cụ để ổn định cục diện mà thôi!

- Lệnh Hồ Đấu Trọng đâu?

Hoa Nghĩa Thiên đột nhiên lên tiếng.

Hiện trường không người trả lời, bị vây Thiệu Hương Hoa lại lớn tiếng hướng Miêu Nghị hô:

- Ngưu Đại đô đốc, chúng ta thành tâm đầu hàng, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn qua cầu rút ván?

Chuyện đến mức này, nàng hiển nhiên cũng ý thức được tình hình không ổn.

Dưới loại tình hình này, ngay trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, Miêu Nghị không cách nào làm như không nhìn thấy, lúc này hướng Hoa Nghĩa Thiên tức giận nói:

- Hoa Đại đô đốc, ngươi đây là ý gì? Ngươi dựa vào cái gì động người của ta, có ý chỉ của bệ hạ?

Hoa Nghĩa Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, lạnh rên một tiếng.

- Ngưu Đại đô đốc, ngươi nhớ kỹ, mấy chục triệu nhân mã là nhân mã của thiên đình, không phải của người nào đó!

Người kia ngoại trừ chi lệnh Lệnh Hồ Đấu Trọng còn có thể là ai? Câu nói đầu tiên bại lộ dụng ý của Thanh Chủ, đây chính là ý chỉ ngầm hiểu lẫn nhau!

Miêu Nghị liền nghiêm mặt, hắn hiểu được rồi, chỉ cần có cơ hội, Thanh Chủ sẽ không bỏ qua Lệnh Hồ Đấu Trọng. Nếu như không đoán sai, cơ hội này là mình đưa cho Thanh Chủ, hắn báo lên tấu trừng phạt cho Thanh Chủ thấy được cơ hội hạ thủ, bằng không tất nhiên sẽ kích Lệnh Hồ Đấu Trọng đem người liều mạng. Thanh Chủ cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoa Nghĩa Thiên không đợi hắn nói, đã quát lên.

- Đem những người này đi! Chống cự không theo, giết!

Đại quân lập tức xuất động nhân mã cắt vòng vây, Thiệu Hương Hoa lập tức hướng Miêu Nghị kêu gào:

- Đại đô đốc, đại nhân nhà ta thành tâm đầu hàng, đã là dưới quyên ngươi, ngươi cớ gì?

Ngụ ý đương nhiên là muốn Miêu Nghị cứu bọn họ.

- Hoàng đại tướng quân...

- Hoành đại tướng quân...

Tướng lĩnh bị vây giương vũ khí trong tay, nhưng không ai dám động thủ, không nói thực lực quá chênh lệch, bên kia còn có nhiều gia quyến trong tay lính cận vệ, làm sao phản kháng? Chỉ có thể gửi hy vọng vào người một nhà, lần lượt hướng bờ sông bên kia hò hét, trong tiếng kêu cũng là cầu cứu.

Miêu Nghị nhìn trái phải, bên người tướng lĩnh hoặc cúi đầu, hoặc không đành lòng nhìn thẳng, nhìn gia quyến trên bình nguyên cũng nao núng không lên tiếng, không có ý muốn động thủ liều mạng.

Miêu Nghị trong lòng thở dài một tiếng, xong rồi! Những người này ý chí phản kháng đã triệt để tan rã, đầu tiên là Doanh Cửu Quang bại vong thấp thỏm lo âu như chó nhà có tang, cùng đường đầu phục bên này, lại bị bên này ra tay phá hủy đội quân của Lệnh Hồ Đấu Trọng, rồi đến màn trước mắt, nhiều lần như vậy, lòng người đã tản, người còn sống sợ là không mong mỏi gì, trước mắt đều chỉ cầu bình an mà thôi.