Phi Thiên

Chương 3188: Đại sự (2)




Đang châm chước giải thích, Thanh Nguyên Tôn truyền tin đến.

Miêu Nghị xin lỗi một tiếng, đứng dậy rời nhà thủy tạ, đi xa một chút mới móc tinh linh ra liên hệ với Thanh Nguyên Tôn.

Kết quả không ngoài hắn suy đoán. Thanh Nguyên Tôn hỏi chính là động tĩnh hắn làm ra ở Quỷ Thị, hỏi hắn có phải cấu kết với Hạ Hầu gia hay không?

Miêu Nghị nhẹ thở ra trong lòng, con đường tin tức của Thanh Nguyên Tôn không thông suốt như vậy, tất nhiên là vị Thiên Cung kia đang hỏi thăm. Lúc này hắn đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích, báo kế hoạch diệt trừ Doanh Gia.

Bất quá kẻ chủ mưu không phải hắn, mà biến thành Hạ Hầu gia!

Thanh Nguyên Tôn có thể nói là khiếp sợ!

Miêu Nghị mặc kệ hắn giật mình hay không kinh hãi, sau khi giải thích tình huống lại trở về nhà thủy tạ ngồi xuống.

- Liên hệ với ai đấy, lâu như vậy?

Bích Nguyệt một mình ngồi ở đó ăn uống, lên tiếng hỏi.

Miêu Nghị chăm chú nhìn nàng, cuối cùng nói ra mục đích hắn mời nàng đến đây:

- Bích Nguyệt! Nếu như để ngươi làm ra một lựa chọn, ngươi là đứng ở Hải Uyên Khách và Tâm nhi bên kia, hay là đứng về bên Thiên Nguyên?

Hiện trường trong nháy mắt châm rơi có thể nghe, Bích Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, đưa ra đôi đũa khựng ngay đó. Trong miệng đang nhai thức ăn cũng không nhúc nhích. Miêu Nghị khẽ gật đầu:

- Không thể tiếp tục không minh bạch như vậy, nhất định phải làm ra một lựa chọn!

Thiên Tẫn Cung, Hạ Hầu Thừa Vũ núp ở trong nhà mình, ngồi trước bàn, bên cạnh bày đầy ngọc điệp, có thể nói tại đó nàng ngày đêm viết không ngừng.

Nga Mi thỉnh thoảng đi vào hầu hạ, sau đó ra ngoài lại nghiêm mật chú ý động tình xung quanh Thiên Tẫn Cung.

Lần này, hai người cũng không có lảng tránh đối phương, chuyện giờ này Hạ Hầu Thừa Vũ làm là Hạ Hầu gia liên thủ với Miêu Nghị, Nga Mi bên kia chỉ có thể toàn lực phối hợp, sẽ không gây rối loạn!

Thẳng đến lúc Thanh Nguyên Tôn truyền tin tới, Hạ Hầu Thừa Vũ mới tạm dừng công việc trên tay, liên lạc với con trai. Thanh Nguyên Tôn nhận được tin tức Miêu Nghị rất khẩn trương, hỏi mẫu hậu cό biết chuyện này hay không, phụ hoàng bên kia đang hỏi hắn.

Hạ Hầu Thừa Vũ tỏ ý biết, dựa theo Miêu Nghị phân phó, bảo hắn theo sự thật báo cho Thanh Chủ biết.

Sau khi kết thúc liên lạc, Hạ Hầu Thừa Vũ ra ngoài phòng, bước chậm trong đình viện hoạt động một chút thân mình, tiếp đó khi lên bậc cấp về phòng, dừng bước trên bậc thang, quay đầu nhìn về phía Thiên Phi ở phương hướng Đông cung, trên mặt hiện lên vẻ cười lạnh, trong lòng thầm nhủ: “Sau khi Doanh gia sụp đổ, ta thật muốn nhìn xem tiện nhân ngươi còn làm thế nào lớn lối!”

Nàng rất là mong đợi đối với chuyện lần này Hạ Hầu gia mưu đồ bí mật liên thủ với Miêu Nghị, nàng dứt khoát quay đầu trở về nhà tiếp tục vùi đầu làm việc.

Tinh Thần Điện, Thượng Quan Thanh một tay cầm tinh linh, một tay thi pháp trên ngọc điệp ghi lại sắc mặt từ từ biến đổi.

Thanh Chủ khoanh tay đi tới đi lui chú ý thấy Thượng Quan Thanh đã nhiều năm bên hắn như vậy, sao hắn không biết Thượng Quan Thanh là dạng người gì, có thể làm cho Thượng Quan Thanh phản ứng như vậy, tất nhiên là có đại sự gì rồi! Chờ đến lúc Thượng Quan Thanh kết thúc liên hệ, Thanh Chủ lên tiếng hỏi:

- Chuyện gì?

- Đại sự!

Thượng Quan Thanh nói một câu vẻ mặt ngưng trọng, hai tay dâng lên ngọc điệp:

- Mời bệ hạ ngự lẫm!

Thanh Chủ cầm lấy ngọc điệp, đứng trong điện xem nội dung, không nhìn không biết, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, mày cũng nhíu lại thật sâu, trong lòng giật mình không ít, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đức lại cấu kết với Hạ Hầu gia chuẩn bị mưu đồ bí mật diệt trừ Doanh gia!

Kế hoạch bí mật phân phó rõ ràng trong ngọc điệp, bất quá có một điểm Miêu Nghị không có thành thật báo rõ.

Miêu Nghị báo cho Thanh Nguyên Tôn, không phải hắn chủ động tìm đến Hạ Hầu Lệnh, mà là Hạ Hầu Lệnh chủ động tìm tới hắn. Sau khi Hạ Hầu Thác qua đời, Doanh Cửu Quang là người thứ nhất nhảy ra nhằm vào Hạ Hầu gia, từ khi đó Hạ Hầu Lệnh liền chuẩn bị khai đao với Doanh Cửu Quang, chuẩn bị một lần hành động diệt trừ Doanh Cửu Quang, chấn nhiếp thiên hạ!

Cũng là Hạ Hầu Lệnh thuyết phục Miêu Nghị hắn cùng liên thủ với nhau. Lý do Hạ Hầu Lệnh thuyết phục cũng rất đơn giản: “Sau chuyện Hắc Long Đàm, ngươi cảm thấy Doanh Cửu Quang còn có thể bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi đã là nguy trong sớm tối, một khi Doanh Cửu Quang ổn định quân tâm lập tức sẽ đưa ngươi vào chỗ chết, một kiếp này ngươi không thể tránh né, không phải hắn chết chính là ngươi vong, ngươi chọn bên nào?”

Sở dĩ biến chuyển như vậy, sở dĩ đổ kẻ chủ mưu lên trên người Hạ Hầu Lệnh, là bởi vì Miêu Nghị biết rõ, chuyện này quá lớn, hắn thật không kham nổi cái danh tiếng này, danh tiếng này rơi xuống sẽ đè chết hắn, danh tiếng này không thể nói khước từ, cho dù cuối cùng được chuyện, mấy vị Thiên Vương khác cũng không cho phép hắn còn sống tiếp, sẽ cảm thấy hắn quá nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ hắn đi!

Miêu Nghị ngay từ đầu cũng lo lắng nêu ra cái này sẽ phản ngược bị Hạ Hầu Lệnh phản chế, nhưng Dương Khánh nói cho hắn biết hoàn toàn không cần lo lắng. Hạ Hầu Lệnh cần dựa vào lần này ngưng tụ lòng người để đẩy mình lên thần đàn, chỉ sẽ giúp đỡ che giấu, sẽ không tự làm hỏng kim thân hủy đi tượng đài của mình!

Thấy trong kế hoạch thậm chí biểu lộ muốn xúi giục Thanh Chủ hắn ra tay diệt trừ Doanh Cửu Quang, trên mặt Thanh Chủ hiện đầy âm u.

Sau khi xem xong kế hoạch trong ngọc điệp, hai người nhìn nhau, trên mặt nhau đều không phải vẻ ngưng trọng bình thường, hai người một chút đều không hoài nghi Miêu Nghị đã làm tay chân gì ở trong đó, hoàn toàn hết lòng tin theo đây là kế hoạch của Hạ Hầu Lệnh một tay thúc đẩy, thậm chí nghĩ đều không nghĩ tới trên đầu Miêu Nghị!

- Cái này thực là muốn hoàn toàn đưa Doanh Cửu Quang vào chỗ chết mà!

Thanh Chủ nắm chắc ngọc điệp trong bàn tay cảm thán, trầm giọng nói từng chữ từng câu:

- Hạ Hầu Lệnh! Đại trí giả ngu, ẩn giấu thật sâu, giống như một con rắn độc, không ra thì thôi, vừa ra ắt lấy mạng! Trẫm đúng là xem thường hắn!

Thượng Quan Thanh gật đầu:

- Vốn lão nô cũng không coi trọng hắn lắm, giờ này xem ra lão hồ ly Hạ Hầu Thác kia quả nhiên không tầm thường, có thể đẩy Hạ Hầu Lệnh ra tiếp chưởng vị trí gia chủ không phải không có nguyên nhân...