Phi Thiên

Chương 3162: Giận mà không dám nói gì (1)




Bát Giới bị nàng nhìn mà không được tự nhiên, cũng có chút chột dạ:

- Làm gì nhìn ta như vậy?

Ngọc La Sát:

- Chàng thành thật nói ngay, chàng từ đâu đến?

Bằng nhãn giới tự nhiên của nàng hiểu được chuyện Hắc Long Đàm đó Doanh Cửu Quang sẽ không bỏ qua cho Miêu Nghị, nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng Bát Giới đến để trốn họa, kết quả Bát Giới lại nói như vậy.

Bát Giới xoay người đưa lưng qua:

- Còn có thể từ nơi nào đến, đã nói là bị đại ca buộc đi bế quan tu luyện. Ôi, nàng buông tay!

Đột nhiên kêu thất thanh, cổ tay bị Ngọc La Sát nắm lấy, cảm giác xương cốt sắp bị bóp nát.

Ngọc La Sát bắt lấy cổ tay hắn run lên, thịt nướng trên tay Bát Giới bay nhanh vô ảnh.

Sau khi cổ tay được tự do, Bát Giới bật người ra khỏi tháp, xoa cổ tay kêu lên:

- Ỷ vào tu vi cao khi dễ người sao? Còn không có chút giống nữ nhân?

Ngọc La Sát hừ lạnh nói:

- Trợn tròn mắt nói dối, chàng căn bản không phải theo đại ca tới, nếu không đại ca sắp mất mạng rồi chàng không biết?

Bát Giới lập tức không còn đau, trừng lớn hai mắt:

- Nàng nói cái gì đại ca làm sao chứ?

Hắn nào biết chuyện Hắc Long Đàm gì, hắn bị nhốt trong bảo địa Nam Mô Môn nhiều năm như vậy, tu luyện hoàn toàn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng. Nói trắng ra là chán không chịu được. Miêu Nghị lúc ấy đi rồi hắn vẫn muốn đi ra. Nề hà vẫn tìm không thấy cách ra ngoài, mới bị bất đắc dĩ tu luyện thử vận may. Ai ngờ phương thức tu luyện đảo loạn tâm thần này không phải người bình thường có thể ăn tiêu, vừa khóc vừa cười, mọi người thiếu chút nữa bị chỉnh điên rồi.

Gần nhất hắn mới ngộ ra phương thức mở ra pháp môn, bật người chạy trốn. Hắn không dám qua chỗ Miêu Nghị. Không tu luyện thành quả nào dám chạy đến chỗ Miêu Nghị. Bị nhốt nhiều năm như vậy tìm đến nữ nhân thoải mái một chút. Vừa vặn đang ở Cực Lạc Giới, nơi này gần Ngọc la Sát. Nhớ thương bản lĩnh của Ngọc La Sát, sắc tâm chạy tới, quả nhiên sảng khoái hơn nhiều, tư vị kia không phải ở phong ấn đó có thể so sánh.

Ngọc La Sát xem xét hắn:

- Tiếp tục bịa chuyện đi, chàng không phải mới từ chỗ đại ca tới sao?

“Ách!” Bát Giới trầm mặc, bật người phát hiện mình bị lừa, đi đến một bên nhặt lên quần áo mặc lên người:

- Không chào đón, ta đi là được.

Trong lòng nói thầm, lão tử đã giải trừ khóa dương, còn sợ không tìm thấy nữ nhân?

- Đại ca cùng Doanh Cửu Quang đấu nhau, ở Hắc Long Đàm dẫn đại quân U Minh mười vạn cùng trăm vạn tinh nhuệ Đông Quân huyết chiến một hồi.

Ngọc La Sát lắc lư thân nhẹ nhàng nói ra tình huống mình biết.

Bát Giới đang mặc quần áo chợt dừng động tác, lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong, thử hỏi:

- Nói cách khác hiện tại đại ca không có việc gì?

Ngọc La Sát lạnh như băng nói:

- Chàng không phải phải đi sao?

- Ha hả, nói giỡn với nàng thôi, ở trong này, ta nào bỏ được.

Bát Giới mặt dày mày dạn ngồi lên tháp, đôi tay sờ soạng lên người nàng, ai ngờ lại “Ai da” một tiếng.

Ngọc La Sát nắm chặt cổ tay đầy mỡ của hắn, đẩy ra:

- Rửa sạch ngay!

- Đồng ý, đồng ý!

Bát Giới lập tức lắc mình đến dòng suối nhỏ, rửa tay xong vội trở về, ôm chặt Ngọc La Sát, vừa hỏi:

- Đại ca không có việc gì chứ?

Ngọc La Sát ôm cổ hắn, thổi nhẹ thơm như hoa lan, mút vành tai hắn, nói lời vô nghĩa:

- Chuyện lớn như vậy chàng cư nhiên không biết chút gì, theo lý thuyết chàng hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ đại ca. Ra ngoài chàng lại không dám để đại ca biết, thành thật công đạo, chàng đến tột cùng là từ đâu tới?

Nàng cũng không có biện pháp, vốn có thể dùng mị hoặc thuật có thể để Bát Giới nói sự thật. Nhưng mà gặp quỷ chính là mị hoặc thuật nàng tu luyện tinh thâm cư nhiên không chút tác dụng với Bát Giới. Thiên Ma Vũ chỉ thuần túy tăng lạc thú cho Bát Giới, phát hiện chính mình thật sự đụng phải oan gia.

Bát Giới sờ loạn trên người nàng:

- Nói thật, ta thật sự vẫn luôn bế quan tu luyện, xác thực là bị đại ca mạnh mẽ nhốt một chỗ để tu luyện. Ta thật vất vả mở được cửa chạy trốn, sao có thể để đại ca biết, sau này đại ca thế nào cũng đánh gãy chân ta.

Ngọc La Sát vặn vẹo thân mình, vẻ mặt thoải mái híp mắt:

- Thật sự? Lá gan chàng cũng quá lớn, sau này đại ca thật động tay với chàng, ta cũng sẽ không giúp chàng.

Bát Giới hắc hắc nói:

- Này không phải vì nhớ nàng, nhịn được không được trộm chạy đến nhìn nàng.

Ngọc La Sát cười giễu cợt, bộ dáng từ chối cho ý kiến. Nam nhân nàng kiến thức qua nhiều đến đếm không hết. Nam nhân có tính tình gì nàng há có thể không biết rõ ràng sao, bất quá này cũng không trọng yếu, chỉ cần Bát Giới tuân thủ hứa hẹn là được, không đề cập tới việc này nữa, hỏi tiếp:

- Nhiều như vậy năm tu luyện cái gì?

Bát Giới xoay người nằm ở một bên, vẻ mặt cười khổ:

- Này thực không thể nói, nàng cũng đừng hỏi, đại ca là hảo tâm, chính là ta tịch mịch khó chịu, không chịu môi khô mới lén chạy ra ngoài.

Vỗ vỗ đùi nàng:

- Nói mau, đại ca hiện tại tột cùng thể nào?

Ngọc La Sát lật thân mình, lại ghé lên người hắn:

- Không thể không nói, đại ca thật là người có bản lĩnh, trận chiến ở Hắc Long Đàm đánh tuyệt hảo, năm trăm vạn tinh nhuệ Đông Quân không ngăn trở được đại ca. Hiện giờ lại thăng quan đã là đại đô đốc Thiên Nhai.

Nói ra tình huống trước mặt một lần., Bát Giới nghe vậy nhẹ nhàng thở ra:

- Tất nhiên, đại ca từ nhỏ đã không đơn giản.

Ngọc La Sát vuốt ve khuôn mặt anh tuấn kia, trong mắt si mê:

- Bát Giới, con của chúng ta trưởng thành rồi, lớn lên rất dễ nhìn, toàn ưu điểm của chúng ta, phác ngọc tinh thuần.