Phi Thiên

Chương 3161: Bên ngoài không trọng yếu (2)




Tra Như Diễm lảo đảo lui về sau vài bước, mặt đỏ lên, liên tục ho khan vài tiếng, giống như thấy quỷ. Từ khi có thai đến nay chưa từng thấy Bàng Quán hung dữ như vậy, thật sự bị dọa sợ, ủy khuất cúi thấp đầu đi ra.

“Xoạt xoạt xoạt!” Bàng Quán xé rách bức họa vừa vẽ trên bàn, thở phì phò, chỉ chỉ bên ngoài:

- Nữ nhân ngu xuẩn này, có đôi khi thực hận không thể khiến nàng có bao xa, chết bao xa.

Trần Hoài Cửu an ủi cười nói:

- Kỳ thật lão gia trong xương tủy vẫn là thương phu nhân, đổi thành nữ nhân khác lão gia cũng không nhịn được đến hiện tại.

“...” Bàng Quán trở mình xem thường, lại lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Chuyện năm đó lão cũng biết, ta khi đó cái gì cũng không phải.. Ôi, không đề cập tới cũng thế, một trận chiến Hắc Long Đàm, Đông Quân năm trăm vạn tinh nhuệ bại trận hiện tại cũng đã thăm dò cơ bản, biểu hiện của tên kia thật sự khiến kẻ khác cảm thấy kinh diễm!

Trần Hoài Cửu gật đầu:

- Ngao phi một đời thanh danh chi bị hủy hoại trong chốc lát!

Bàng Quán tà nghễ:

- Nhân tài như thế buông tha chẳng phải đáng tiếc?

Trần Hoài Cửu sửng sốt, chợt hiểu tâm tư của hắn, trước kia là không tới đên vị trí này, hiện tại có vài việc này nọ có thể suy nghĩ một chút. Mấu chốt là người khác có lẽ không tốt mượn sức của Ngưu Hữu Đức, nhưng bên này có tay chân âm thầm cùng Ngưu Hữu Đức, cũng không tất yếu mượn sức ngoài sáng, chỉ cần một khi có việc cần có thể vì mình ra tay là được. Nếu thế cục có biến, như vậy tất như hổ thêm cánh.

- Lão gia xem trọng Thanh Chủ như thế?

Trần Hoài Cửu chần chờ hỏi.

Bởi vì sự tình rõ ràng, chỉ cần có Thanh Chủ, ngoài Thiên Tẫn Cung không ai khác có biện pháp mời Ngưu Hữu Đức, ngay cả Tứ Đại Thiên Vương cũng khó khăn. Bên này tìm phiền toái này, ít nhất Thiên Vương ở trên một nửa không quay được trừ phi Thanh Chủ có biến.

Bàng Quán khoanh tay buồn bã:

- Yêu Tăng Nam Ba vẫn chưa chết, còn có phân thân thoát đi mà Bạch chủ nói. Luyện Ngục thế nhưng lại có cửa vào khác, mấy đào phạm kia thế nào đi ra? Mấy thứ này Giai Ân không phát ra, Giai Bất trong khống chế của Thanh Chủ, thử nghĩ, mấy thứ này khi bộc phát ra, ai có thể buông tha Thanh Chủ? Vì cái gì Giai Ân kiềm chế đến nay không phản ứng, hoặc là nói đang chờ đợi thời cơ? Ngăn cách giữa Thanh Chủ và Tứ Đại Thiên Vương đã sâu đậm, hiện giờ Tứ Đại Thiên Vương không ở thế thượng phong. Tuy rằng song phương vì duy trì cục diện đều chịu đựng, nhưng trong lòng Thanh Chủ đã cực kỳ bất mãn với Tứ Đại Thiên Vương. Hiện tại xem như thiên hạ thái bình, kỳ thực một chút hỏa hoạn có thể bạo phát. Thế cục một khi rung chuyển, ẩn tình có hay không thừa cơ đi ra? Ta ẩn ẩn có cảm giác sau hôm nay sớm hay muộn cũng đại loạn. Có lẽ là ta lo lắng nhiều, nhưng con người không nghĩ xa tất có ưu gần! Cũng không phải nói nên kêu gọi Ngưu Hữu Đức, ít nhất Doanh Cửu Quang khẳng định sẽ không bỏ qua hắn, hắn có thể hay không qua cửa này còn chưa định. Chính là chúng ta cũng phải tích một chút thực lực để ứng biến, bằng không gặp trời đông giá rét làm sao giải quyết?

Loại chuyện này là đoán vô căn cứ. Trần Hoài Cửu cũng không biết nói gì cho phải rơi vào trầm mặc...

- Luân Vương Tinh đầu phục Ngưu Hữu Đức rồi?

Điện Tinh Thần, Thanh Chủ ngồi sau án, hơi hơi nghiêng về phía trước hỏi, bộ dáng kinh ngạc.

Tư Mã Vấn Thiên đứng ở phía dưới gật đầu.

- Đúng vậy! Thám tử đã xác nhận, nữ nhân bí ẩn mới tới thông phủ kia là Luân Vương Tinh cử qua, hiện giờ đang là người hầu của phu nhân Vân Tri Thu của Ngưu Hữu Đức.

Thanh Chủ nắm chặt quả đấm, thoáng nhíu mày.

Cực Lạc Giới, Ngọc Phật Tự, bốn phía Sơn Điện là Vân Đào, cầu vồng như cầu bắc ngang, tiếng chuông quanh quẩn núi, thoáng như tiên cảnh.

Trong sơn cốc ưu tĩnh có pháp trận cấm chế người ngoài không được tự ý đi vào. Bát Giới lười biếng, bắt chéo chân ngồi trên nhuyễn tháp ấm áp, một miệng gặm thịt nướng, vui sướng không ngừng, bên cạnh có mỹ nhân nửa thân trần tóc mây buông lỏng rúc vào bên cạnh.

Mỹ nhân tự nhiên không phải ai khác, chính là Ngọc La Sát. Ngọc La Sát nằm nhìn Bát Giới bên cạnh không kiêng nể miệng đầy mỡ, khẽ thở dài:

- Làm sao không có chút bộ dáng của người xuất gia? Thật không biết phật hiệu của chàng là thế nào tu luyện ra.

Bát Giới nghiêng đầu nhìn, theo ánh mắt nàng nhìn vào thịt nướng trên tay, cười hắc hắc:

- Rượu thịt xuống bụng, phật lưu trong lòng. Ta cầu tâm không cầu phật, tâm là tâm, tâm là phật, bên ngoài không trọng yếu, trọng yếu là trong lòng.

Ngọc La Sát thần sắc coi thường liếc mắt nhìn hắn:

- Lấy cớ! Đại ca để chàng tới?

Nhắc tới miêu Nghị, Bát Giới lập tức hàm hàm hồ hồ nói:

- Ừm, đại ca để ta tới xem nàng.

Ngọc La Sát nghe thấy lời này cao hứng, cúi đầu hôn vào ngực hắn, sau đó ghé lên ngực hắn:

- Chuyện tình Hắc Long Đàm nháo lớn như vậy, cụ thể là xảy ra chuyện gì? Đại ca không cho là chàng gây họa chứ?

- Hắc Long Đàm?

Bát Giới dừng lại, hắn không chút ấn tượng nơi này, trong mắt xoay chuyển:

- Hắc Long Đàm kia không có chuyện gì hoàn hảo.

Ngọc La Sát nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi nâng thân ngồi dậy, từ trên cao lạnh lùng xem xét hắn.