Phi Thiên

Chương 3141: Người đưa tin (2)




Miêu Nghị thu tinh linh xong, đi trở về trung ương động sảnh, khoanh tay đi tới đi lui tiêu hóa ý kiến của Dương Khánh, chiến giáp trên người nhẹ nhàng kêu lách cách theo bước chân.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, đi tới bên cạnh la bàn, nói với chư tướng vây quanh la bàn bàn bạc:

- Quên đi! Làm tốt chuyện ẩn núp đi, không đánh nữa.

- Tại sao?

Thanh Nguyệt kinh ngạc, bị trục xuất nhiều năm, trong lòng nàng là có oán ý đối với Tứ Đại Thiên Vương, có thể có cơ hội phát tiết một chút nàng cũng không muốn bỏ lỡ, cứng rắn làm 800 ngàn đại quân đó không hẳn không có cái tình này ở bên trong.

Ngay cả mấy vị Vưu tộc trưởng lão cũng có chút muốn nói lại thôi nhìn Miêu Nghị, dường như cũng có chút đánh nhau không đã ghiền. Đồng dạng, Vưu tộc bị Thiên Đình áp chế nhiều năm, cũng rất lâu không thống khoái như vậy qua rồi, dồn đội ngũ Thiên Đình vào chỗ chết, giết phi đồ thôi mà không sợ truy cứu trách nhiệm.

Nhưng mà có mặt đám người Mạc Du ở đây, bọn họ có mấy lời lại khó mà nói ra miệng.

Mạc Du thật ra thì ánh mắt đầy sự mong đợi nhìn Miêu Nghị, hi vọng hắn nói là sự thật, đi tới cạnh la bàn, hỏi:

- Đô Thống đại nhân lời ấy quả là thật?

Miêu Nghị nhìn nàng gật đầu nói:

- Vưu tộc tử thương quá nặng rồi, ta thật sự là không đành lòng. Huống chi ta đã đáp ứng Luân vương, tận lực bảo toàn Vưu tộc tử đệ. Ngưu mỗ luôn luôn nói là làm, chuyện ta đã đáp ứng tuyệt đối không đổi ý. Nếu như đã dạy cho Doanh gia một bài học, cũng không cần phải lại để cho Vưu tộc tử đệ hy sinh nữa rồi, coi như là thả quân địch một con ngựa đi!

- Đại nhân, chỉ sợ chúng ta nguyện ý dừng tay, quân địch lại không nguyện ý dừng tay a!

Long Tín khuyên một tiếng, tâm tư trong lòng hắn gần giống Thanh Nguyệt, đang muốn khiến cho những người năm đó nhìn một chút.

Miêu Nghị nhấc bàn tay lên:

- Không nên nói nữa, ý ta đã quyết!

Mạc Du nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, ánh mắt đầy sự cảm kích, chắp tay cúi đầu nói lời cảm ơn!

Mấy vị Vưu tộc trưởng lão muốn tái chiến ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, cuối cùng vẫn là không dám nói những lời trong lòng ra.

- Nhưng mà vào lúc chiến sự chưa kết thúc trước, thám tử tác dụng vẫn không thể bỏ, ngược lại cần phải đề cao cảnh giác, phòng bị quân địch đánh lén!

Miêu Nghị nhìn chằm chằm Mạc Du, giải thích một tiếng.

- Dạ vâng! Cái này tôi hiểu được.

Mạc Du gật đầu đáp ứng.

Miêu Nghị lập tức vứt bỏ những người trong phòng rời đi. Diêm Tu phản xạ có điều kiện theo sát phía sau hắn.

Trong một gian nội động, Dương Triệu Thanh canh giữ ở phía ngoài. Diêm Tu đi vào theo.

Bày ra một cái ghế, sau khi ngồi xuống, Miêu Nghị lại nhíu mày, không biết tìm người nào chuyển lời thích hợp, Doanh Vô Mãn và Chiết Xuân Thu tạm thời đều không nằm trong phạm vi suy tính của hắn. Có mấy lời hai người này chưa chắc dám lên tiếng đối với Doanh Cửu Quang, nghĩ tới nghĩ lui đầu mày giản ra, nghĩ tới một vị thích hợp nhất đi trao đổi với Doanh Cửu Quang.

Nhưng mà móc ra tinh linh liên hệ người đó xong, hắn lại do dự rồi, nhìn tinh linh trong tay, trong đầu lóe lên từng bức họa, có chút thất thần.

Có một số việc, có chút hình ảnh đúng thật là khắc cốt minh tâm, cho dù là hắn hiện giờ đã trở thành một phương chư hầu, nhưng mà càng bò càng cao trong lòng càng mơ hồ áy náy, có cảm giác hy sinh người nào đó mà đổi lấy thành tựu của ngày hôm nay.

Thiên Đình Đông cung, trước bàn trang điểm, Chiến Như Ý ngồi tĩnh tọa thất thần, có chút mê man nhìn mỹ nhân trong kính.

Ngân Sương và Bạch Tuyết chải chuốt tóc dài cho nàng, cũng đã nhận ra nàng có chút không đúng, phát hiện hôm nay Thiên phi luôn luôn mất thần.

- Nương nương, ngài dường như có chút không vui, là bọn nô tỳ hầu hạ không tốt sao?

Ngân Sương nhìn phản ứng của người trong gương, thử hỏi thăm dò. Chiến Như Ý nghe tiếng hơi tỉnh hồn lại, đột nhiên hỏi một câu:

- Hắc Long Đàm bên đó có tin tức mới gì không?

Ngân Sương lắc đầu:

- Phía ngoài vẫn là những lời đồn kia, trong nhà đối với chuyện này không chịu nhiều lời, bảo nô tỳ ít hỏi thăm đến.

Chiến Như Ý lại ngưng mắt nhìn về tự bản thân mình phía trong gương, bỗng nhiên hơi hừ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mình hơi lộ ra vẻ châm biếm.

Khi nàng nghe nói Miêu Nghị soái lĩnh đại quân đánh nhau với 500 vạn quân tinh nhuệ của Đông quân tại Hắc Long Đàm xong, nàng cũng có chút nhiệt huyết sôi trào. Ai thắng ai thua không trọng yếu, mấu chốt là nàng năm đó cũng giống như Miêu Nghị vậy, đều là Đại thống lĩnh, mà giờ này Miêu Nghị lại ở trên sa trường chạy nhảy tung hoành, lại có đảm khí đối kháng đại quân tinh nhuệ nhất lưu của thiên hạ, đánh giết tắm trong máu của mấy trăm vạn người ngựa. Nhưng nàng thì sao? Chiến giáp sớm đã bị bỏ lu mờ, đổi lại trang sức màu đỏ, giống như vô số nữ nhân ở hậu cung vậy, mỗi ngày ngồi chờ ở chỗ này chờ nam nhân kia đến sủng hạnh. Điều nàng duy nhất có thể làm dường như chính là cởi quần cởi áo trước mặt người nam nhân kia.

Người trong gương rõ ràng sửng sốt một chút, Chiến Như Y cúi đầu nhìn về trừ vật trạc phía trên cổ tay mình, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là do mình lòng có cảm giác?

Nàng lấy ra một cái tinh linh, không phải là người khác, chính là Miêu Nghị. Nàng kinh ngạc Miêu Nghị sao lại đúng lúc này liên hệ với nàng như thế, không phải là đang liều mạng ở Hắc Long Đàm sao?

Ngân Sương, Bạch Tuyết nhìn nhau, cùng đều nhìn thấu Thiên Hậu nương nương bình thường gần như không có lộ ra vẻ gì khác lạ, giờ phản ứng lại rất dị thường.

Tinh linh liên kết xong, Chiến Như Ý hỏi:

- Có chuyện?

Nàng nghĩ Miêu Nghị lúc này có chuyện gì cần nàng hỗ trợ, thí dụ như cầu xin Doanh gia bỏ qua cho hắn các loại vậy.

Miêu Nghị bên đó rõ ràng trầm mặc một chút mới hồi phục tin tức:

- Nương nương! Làm phiền ngài báo cho Doanh Thiên Vương một tiếng. 500 vạn Đông quân tinh nhuệ của hắn đã bị ta tiêu diệt gần nửa. Giờ này trên tay ta nắm bắt hơn mười vạn làm tù binh, mấy chục vạn Đông quân thi thể. Doanh Thiên Vương nếu như muốn ngồi xuống nói chuyện một chút, ta cũng rất thích ý đem đồ trên tay giao cho hắn. Hắn nếu như không muốn, ta không còn làm gì khác hơn là chuyển giao cấp cho Cận Vệ quân!