Phi Thiên

Chương 3082: Tiêu diệt tặc? (1)




- Trưởng lão, tộc nhân đang bị tàn sát, không thể chần chờ!

Tráng hán quỳ xuống đất tiếng như khấp huyết, Vưu U ngược lại ngồi đó khó có thể phục hồi tinh thần lại.

Mây đen quay cuồng điện xà lăn lộn dưới bầu trời, một tòa cung điện sừng sững khổng lồ do thụ quỷ quấn dệt, trên cửa có thụ quỷ dây dưa thành hai chữ: Thần cung!

Một đạo nhân ảnh hiện lên, một nữ tử mặc y phục màu đen kéo váy dài hiện thân ngoài cửa lớn cung điện, quần lụa mỏng phiêu diêu trong gió, mấy mấy tia chớp chi chít ngang trời, khiến cho sa y phía dưới uyển chuyển thân thể như ẩn như hiện, vòng hoa màu xanh bện đội trên đầu như nữ thần.

Váy lụa dài màu đen, thân thể thướt tha, trắng như tuyết, vòng hoa xanh biếc, tóc dài phất phới, tia chớp kinh hiện chiếu rõi dung nhan tuyệt thế. Người đứng đó như một cây U Lan, tại thiên địa u ám nặng nề này làm cho người ta cảm giác kinh diễm.

Bầu trời sấm sét nhấp nhô, nữ tử bỗng nhiên mắt lạnh lẽo nhìn về phía bầu trời xanh, tay váy bồng bềnh, cả người lơ lửng lên bỗng như mũi tên phá tan mây đen, biến mất ở cửa sổ tách ra phía trên tinh không, một đám người dưới bậc thang cung điện nhanh chóng đuổi theo.

- Không tệ!

Một viên tinh cầu hoang vu trên không, Doanh Vô Mãn lơ lửng mở ra pháp nhãn nhìn quét qua phía dưới, đại quận ẩn nấp chi địa nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào, gật đầu tán dương một tiếng.

Tả hữu, Chiết Xuân Thu cùng mười hai vị tướng lãnh cùng đi.

- Mọi sự đã chuẩn bị chỉ còn chờ cơ hội, chỉ cần xông tới, sẽ làm cho hắn có đi không có về!

Doanh Vô Mãn ngẩng đầu nhìn về phía tinh không cười lạnh, bỗng quay người đối mặt mọi người ánh mắt một hồi phóng đoán sau đó cười nói:

- U Minh đại quân một khi rơi vào lưới pháp luật, chư bộ tạm trước vây mà không công, chủ công tạm thời trước giao cho mười vạn lính mới, bản hầu ngược lại muốn xem xem đại quân U Minh có thể chống đỡ bao lâu với công kích của lính bản hầu.

Lập tức có Đại tướng chắp tay nói:

- Hầu gia, cuộc chiến tập kích bất ngờ không nên kéo dài. Ngưu Hữu Đức thiện chiến danh tiếng hiển hách tuyệt không phải là hư danh, không thể khinh thường. Làm theo kế hoạch đã định, một khi sa lưới, lập tức hợp lực tiêu diệt toàn bộ, để tránh gia tăng thương vong không cần thiết đối với binh sĩ của ta, cũng có thể miễn cho địch thừa dịp cơ hội nhất cố tác khí phá chi, chiến thắng trở về!

Doanh Vô Mãn lập tức lạnh nhạt tập trung vào y, ánh mắt nhìn làm đại tướng có chút không được tự nhiên.

Mà ngay cả Chiết Xuân Thu cũng ánh mắt bất thiện nhìn chăm chăm. Một đám tướng lãnh lập tức lộ ra yên lặng quan sát.

Nhưng Chiết Xuân Thu sau đó lấy ra một sao linh cũng không biết là có tin tức gì truyền đến.

Vừa khẩn cấp truyền âm đối với đại tướng kia:

- Ngươi ngốc nha, trận chiến này tất thắng, đại quân U Minh được xưng là quân cấp bậc nhất thiên hạ, thêm nữa Ngưu Hữu Đức chiến tích huy hoàng, có đời biết hổ tướng danh tiếng, bị lính mới Doanh hầu tiêu diệt, lý lịch họ Doanh thêm công mới nhất. Tóm lại là bất kể dắt tay nhau tiến công hay là lính mới đầu công, ngươi còn có thể đoạt công lao với y hay sao? Mặc kệ lính mới đánh thì sao? Cuối cùng còn không phải cho phép người ta nghĩ thế nào báo cáo thì báo cáo như thế. Ân oán của Ngưu Hữu Đức cùng Doanh gia ngươi chẳng lẽ chưa nghe nói qua? Người ta lần này tới là rửa nhục, người ta đường đường Hầu gia tự mình chạy tới đốc chiến, dù sao cũng phải mang ít đồ vật để làm người khác chú ý trở về. Bằng không thì 500 vạn quân đánh mười vạn không biết xấu hổ bày ra bên ngoài sao? Người vì muốn cho người ta, người ta chưa hẳn cảm kích. Chúng ta làm như thế nào tốt, đỡ đòn với ngươi có chỗ nào tốt? Ngươi công nhiên nói như vậy không phải rõ ràng chỉ nhân gia không hiểu thống quân tác chiến sao? Ngươi có còn muốn lăn lộn tại Đông quân không?

Khẩn cấp nhắc nhở, đại tướng kia mới biết chính mình phạm vào kiêng kị, lúc này thần sắc bừng tỉnh ngộ, liên tục hướng Doanh Vô Mãn gật đầu nói:

- Hầu gia anh minh, là Doanh Vô Mãn không để ý đến y!

Ánh mắt rốt cục từ trên mặt y rời đi nhìn về phía Chiết Xuân Thu:

- Hỏi Vưu U một chút, tiến độ như thế nào?

Kết quả phát hiện Chiết Xuân Thu tay cầm sao linh vẻ mặt không đúng lại hỏi:

- Làm sao vậy?

Chiết Xuân Thu nuốt một ngụm nước bọt, lộ thần sắc thất thố nói:

- Hầu gia. Chưởng quỹ chợ đêm cầu cứu!

Doanh Vô Mãn nhướng mày:

- Cái nào chợ đêm? Hiện tại đã đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tư nói với ta cái này, để cho gần đây đi xử lý đi.

Chiết Xuân Thu vẻ mặt đau khổ nói:

- Hầu gia, chính là chợ đêm ở chỗ này mười vạn đại quân dưới trướng của Ngưu Hữu Đức đang điên cuồng tiến công, mặc kệ nam nữ lão ấu, gặp người đã bắt, gặp người liền cướp, gặp trốn liền giết, tung vô số đại hỏa đốt cháy, đang huyết tẩy hỏa thiêu cả hành tinh, tình huống bên kia vô cùng thê thảm, hàng dặm tiểu thị cửa hàng cơ hồ toàn bộ gặp nạn. Chưởng quỹ chịu trọng thương ẩn núp, đại quân rất nhanh kéo lưới tìm tòi đoán chừng cũng không trốn được bao lâu, hướng lão nô khẩn cấp cầu viện. Nói đến vậy trong lòng lại bồi thêm một câu, gần đây... Ngươi chính là người gần đây!

Rất nhanh, thám tử tư đại quân bên này phái ra cũng truyền về tin tức giống như vậy.

- Tên điên kia muốn làm gì?

Một đám tướng lãnh lập tức xôn xao.