Phi Thiên

Chương 3054: Chiêu Hồn Phiên (1)




Bên ngoài cửa ra vào tinh môn đã được khống chế hoàn toàn, hơn nghìn Thiên Binh Thiên Tướng trơ mắt nhìn một đám quân đội đi qua, tất cả mọi người hầu như đều mặc giáp đen, pháp tướng trên mi tâm phần lớn đều là cảnh giới Thái Liên, không ai cản trở, cấp trên cũng ra lệnh cho đi. không nên phát sinh xung đột.

Tám vạn người rút khỏi Canh Tử Vực, người đầu tiên biết được tin tức chính là Đô Thống Canh Tử Vực Vương Trác.

- Có đúng là tám vạn người không?

Sau khi nhận được tin tức, Vương Trác hỏi lại lần nữa để xác nhận.

Phó Đô Thống dưới trướng hắn nói lại lần nữa:

- Đại nhân, không sai đâu, người của chúng ta đều thấy.

Vương Trác hít một hơi thật sâu, quả thực tên kia dám dẫn người đến đây! Mười vạn quân U Minh đã dẫn theo tám vạn, hắn định làm gì đây? Đến nhà Vương Trác chúc mừng thăng chức mà mang nhiều người đến thế để làm gì? Hiện tại hắn đã khẳng định lúc trước Miêu Nghị đi vào muốn ra tay với hắn rồi.

Lúc ấy nếu tám vạn quân tấn công trực diện vào Phủ Đô Thống, quân chi viện chưa tới kịp, hắn cũng không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.

Kẻ điên! Trong lòng Vương Trác mắng thầm, cảm giác cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, may mắn hắn đã nhanh chóng cầu viện, đồng thời hắn cũng có cảm giác trút được gánh nặng, rời đi là tốt rồi!

Ngay lập tức hắn quy công cho lực ảnh hưởng của thế lực sau lưng mình, cho rằng Thiên Tẫn Cung đã ra lệnh cho Miêu Nghị rồi, hắn cũng không nhận ra Miêu Nghị bị áp lực cực mạnh của Đông quân ép lui, nếu quả thực sợ hãi thì Miêu Nghị cũng không tới đây rồi.

Người ở sau lưng hắn cũng cho rằng Thiên Tẫn Cung đã dừng tay, có chút thỏa mãn với tư cách gia chủ của Hạ Hầu Lệnh.

- Rút lui? Thiên Ông Phủ, Cấm Viên, Hạ Hầu Lệnh vừa nghe tin này đã vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng hoài nghi là Hạ Hầu Thừa Vũ đã dừng tay rồi.

Vệ Xu nói:

- Bây giờ còn chưa xác định được có phải rút lui thật không, thế nhưng Ngưu Hữu Đức thực sự đã dẫn đội quân của mình cách xa Canh Tử Vực rồi.

Thiên Cung, trong Tinh Thần Điện, Thanh Chủ nhận được tin tức cũng cảm thấy kinh ngạc, cái gì cũng không làm, dường như không giống lắm với phong cách thường ngày của Ngưu Hữu Đức. Hắn không khỏi nhíu mày nói thầm:

- Chẳng lẽ Thừa Vũ dừng tay rồi? Nhưng lại không giống với tính cách của Thừa Vũ, chẳng lẽ bị Hạ Hầu gia áp lực? Nếu quả thực như vậy, cuối cùng thì Hạ Hầu gia đang suy nghĩ cái gì trong đầu? Thực sự là càng ngày càng làm cho người khác không đoán ra.

Hắn quay đầu lại hỏi lần nữa:

- Có xác thực là đã rút lui chưa?

Thượng Quan Thanh trả lời:

- Nhìn xem thì quả thực là đang rút lui, hướng đi cho thấy rõ ràng là đang trở về U Minh Chia Địa.

Doanh Thiên Vương Phủ, Doanh Cửu Quang đang chắp tay đi qua đi lại, sau khi Tả Nhi buông linh tinh liền chủ động hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Tả Nhi:

- Vương gia, có thể xác nhận, đám nhân mã đó đã rời khỏi khu vực trực thuộc Đông quân.

Sắc mặt Doanh Cửu Quang lập tức tối sầm:

- Tiểu tặc đáng giận!

Hắn cảm giác mình bị chơi xỏ, chạy đến đó gây náo loạn gà bay chó sủa, đợi đến lúc hắn cấp tốc điều động đội ngũ đến trợ giúp thì Ngưu Hữu Đức lại gióng trống khua chiêng trở về, không phải đùa bỡn hắn thì chính là cái gì? Động tĩnh lớn như thế không thể giấu diếm được người khác, đợi đến khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy đống cười chê của đám người kia, cười hắn đường đường là Thiên Vương mà bị Ngưu Hữu Đức dắt mũi.

Tả Nhi hiểu rõ tâm trạng của hắn, thanh âm nhẹ nhàng hỏi:

- Đại gia mang đám tân binh đến có thể rút về được chưa?

Hạo Thiên Vương Phủ, tại một đình viện lẻ loi trơ trọi trên sườn núi, giữa thảm cỏ xanh mướt, Hạo Đức Phương lặng yên nghe Tô Vận báo cáo, sau đó kinh ngạc hỏi lại:

- Vậy mà có chuyện như thế sao?

Tô Vận:

- Thực sự rất kỳ lạ, hiện tại có thể khẳng định việc Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm phi, rất có thể không phải Hạ Hầu gia ra mặt mà Ngưu Hữu Đức là người đầu tiên nhảy ra ngoài, không biết tình huống cụ thể thế nào.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Hạo Đức Phương mới cười ha hả:

- Không biết Hạ Hầu Lệnh bố cục cố ý làm nhục Doanh Cửu Quang, hay là Ngưu Hữu Đức tự mình đùa bỡn Doanh Cửu Quang nữa, e rằng thể diện của Doanh Cửu Quang mất hết rồi.

Khấu Thiên Vương Phủ, bên ngoài cánh rừng, đôi chủ tớ đều đang đi dạo trên con đường nhỏ giữa sườn núi, sau khi Đường Hạc Niên bẩm báo chi tiết, hắn cười khổ nói:

- Cũng không biết là bị Hạ Hầu gia biến thành thanh đao để bọn họ sai khiến, hay là muốn đối chọi với Doanh gia nữa.

Khấu Lăng hư trầm mặc, sau đó thở dài thật khẽ:

- Lần này không có ân oán cá nhân, cũng không phải là chuyện gia đình, dám đùa giỡn Đông quân như vậy, chí ít thì trong mắt Doanh Cửu Quang là thế, lúc đấy hắn đã thực sự đắc tội với Doanh Cửu Quang rồi, đúng là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì!

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào tám vạn quân U Minh trở về U Minh Chi Địa cực kỳ thuận lợi, khiến ai ai cũng cảm thấy quái dị.

Hạ Hầu Thừa Vũ luôn chú ý kết quả chiến đấu, vừa nghe thấy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì nhanh chóng nhảy dựng, lập tức lấy linh tinh trách móc chất vấn Miêu Nghị, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Miêu Nghị đành phải trấn an, biện hộ rằng tình huống có biến chuyển không lường trước được, hắn có kế hoạch khác, hao phí nước bọt miệng lưỡi cả buổi trời mới trấn an được nàng ta, hắn phát hiện người phụ nữ này chính là người có thù tất báo, chừng nào gia đình Cầm phi không chết, nàng sẽ không cam lòng.

Trong tinh không mênh mông, sáu bóng người đáp xuống một tinh thể phủ đầy bụi mù, tràn ngập tử khí, đến khi dịch dung xong, Diêm Tu truyền âm với năm người kia:

- Năm ngươi các người đi về trước phục mệnh với đại nhân, chuyện lân này không được để lộ bất kỳ tin tức gì, chú ý cẩn thận trên đường đi, không được để lộ thân phận.

Hai bên không nói nhảm quá nhiều, tách nhau ra cực kỳ gọn gàng dứt khoát.

Đưa mắt nhìn năm người rời đi, Diêm Tu nhanh chóng liên hệ với Miêu Nghị, báo rằng đã giải quyết sự việc vô cùng thỏa đáng.