Phi Thiên

Chương 3050: Hỏi xem Vương Trác đã chết rồi phải không (1)




Thanh Chủ mỉm cười, lời nói của Thượng Quan Thanh khiến hắn có chút đắc ý, mặc dù sự việc lần này hơi vượt qua dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn nắm được tình hình tổng thể trong tay mình.

Trên thực tế thì việc Miêu Nghị xuất hiện ở đó cũng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, mặc dù biết rõ sớm muộn gì Miêu Nghị cũng bị cuốn vào trong thị phi của Thiên Tẫn Cung, nhưng không ngờ rằng Miêu Nghị lại là người đầu tiên ra mặt cho Thiên Tẫn Cung.

Hạ Hầu Thác chết rồi, mạch suy nghĩ của Hạ Hầu Gia khiến cho người ta không thể hiểu rõ được, Hạ Hầu Lệnh đang làm cái trò gì thế này, chẳng lẽ lực khống chế gia tộc Hạ Hầu của hắn yếu đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ lão hồ ly Hạ Hầu Thác kia khi còn sống mà không có sắp xếp gì khác sao, nếu không thì Hạ Hầu Lệnh tiếp nhận vị trí gia chủ này còn có ý nghĩa gì nữa?

Thượng Quan Thanh cũng bày tỏ sự nghi hoặc của mình:

- Đúng là không đoán được nguyên nhân cụ thể, chẳng lẽ Hạ Hầu Lệnh có mưu đồ khác?

- Ồ! Đúng là trông chờ mỏi mắt.

Thanh Chủ hừ lạnh, sau đó từ từ khép đôi mắt lại:

- Bên chỗ Cầm phi, ngươi nghĩ cách nói rõ ràng đi.

- Vâng!

Thượng Quan Thanh nhanh chóng trả lời.

Bên ngoài cửa Phủ Đô Thống Canh Tử Vực, mặt trời dần dần treo cao, Miêu Nghị đang đứng dưới một bóng cây trước cửa phủ, tất nhiên hắn cũng không ngu tới mức đứng ngoài trời phơi nắng làm gì.

Thanh Nguyệt và Diêm Tu theo sau.

Ba người đã đợi ở ngoài cửa Phủ Đô Thống này một tiếng đồng hồ rồi, lý do Phủ Đô Thống đưa ra chính là muốn xác minh rõ ràng thân phận của hắn, chẳng qua thời gian xác minh cùng không khỏi quá dài rồi phải không, liên hệ thông qua linh tinh lại lâu đến thế sao? Việc này khẳng định có vấn đề.

Miêu Nghị cảm thấy khá buồn bực, tên Vương Trác này tính giở trò quỷ gỉ, hắn nhớ tới tình hình bản thân mình nhậm chức ở Cận Vệ Quân, cũng không vào được cửa như thế này đây, chẳng lẽ Vương Trác muốn ra oai phủ đầu hắn? Không đến mức đó chứ, cả hai đều cùng cấp, bản thân hắn đến đây chúc mừng cơ mà, ngày vui lớn mà lại làm khó khách tới chơi nhà, làm gì có đạo lý kỳ lạ như thế? Lòng dạ Vương Trác không nhỏ mọn đến mức đó chứ? Chẳng lẽ ỷ vào con gái mình là phi tử Thiên Đế, liền tự cao tự đại? Mẹ kiếp, phi tử Thiên Đế tính là cái rắm!

Đã thăng đến cấp bậc chư hầu một phương thì ai cũng là nhân vật có thực quyền, chẳng bao giờ đặt vào mắt đám phi tử không có thực quyền kia, mà nếu có để vào mắt thì cũng chỉ vì thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng phi tử đó mà thôi, nếu không thì trong hậu cung có hằng hà sa số phi tử Thiên Đế, có thể nói là nhà mẹ đẻ của đám phi tử đó trải rộng khắp thiên hạ, nếu cung phụng như một đám tổ tông hết ráo trọi thì các lộ chư hầu khôi cần phải làm gì nừa, cứ để cho nhà mẹ đẻ phi tử Thiên Đế đến gánh vác thống trị thiên hạ này là được rồi, tất cả mọi người đều nỗ lực sinh ra một đứa con gái xinh đẹp rồi đưa vào cung là xong, vì vậy nếu sự việc đã dính đến lợi ích của bản thân, không ai tỏ ra khách sáo cả, nên chèn ép thì chèn ép, trừ khi phi tử đó được Thiên Đế sủng ái, có thể nhờ Thiên Đế ra mặt giúp nàng.

Thế lực nhà mẹ đẻ Cầm phi, chẳng phải chính là một vị trí Đô Thống của Vương Trác thôi sao? Bất kể là ở trong hay ngoài cung, Cầm phi nàng đều không thể chà đạp trên đầu Miêu Nghị hắn, Miêu Nghị sợ nàng mới là lạ đó!

Đương nhiên, chỉ cần không phải là kẻ ngu, khi tiếp xúc với phi tử Thiên Đế, ai cũng phải biểu hiện ra bên ngoài khách khí cung kính, chẳng ai ngu tới mức không nể mặt thể diện của Thiên Đế.

Một đống ý tưởng lộn xộn cứ quẩn quan trong đầu, đúng là Miêu Nghị hắn lấy cớ chúc mừng nên mới đến đây, mục đích chính chính là chạy tới Phủ Đô Thống Canh Tử Vực xem thực hư ra sao, con đường tin tức của hắn không xác định rõ được tình huống nội bộ trong hang ổ Vương Trác, hết lần này đến lần khác bên Hạ Hầu Thừa Vũ cứ đốc thúc liên tục, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, cứ thúc đẩy hắn nhanh chóng ra tay, thực sự là Miêu Nghị không biết nên nói với người phụ nữ kia thế nào mới tốt, nàng làm như việc này đơn giản giống như đi trộm đào vậy, muốn ra tay thi ra tay được ngay à?

Nhưng Hạ Hầu Thừa Vũ đã kỳ vọng rất lớn vào hắn, nếu sau này muốn được Hạ Hầu Thừa Vũ tín nhiệm thì hắn không thể nào không làm được, nhưng việc này không thể làm xằng bậy, theo như suy đoán thì Doanh gia đã bố trí trong Phủ Đô Thống của Vương Trác rồi, bất kể là mụốn ám sát hay cứng rắn, hẳn cũng cần phải xem xét tình huống cụ thể rồi mới tính tiếp được, ngộ nhỡ như bên trong đó vô cùng hung hiểm, chẳng lẽ hắn đâm đầu vào chịu chết? Chết thế nào cũng được, đừng chết vì ngu ngốc u mê!

Đương nhiên, hắn cũng đã chuẩn bị một chút, hắn đã bí

mật điều động đại quân U Minh rồi, hắn cũng phải có sự phòng bị thật tốt, dù sao thì hắn đã kết thù oán với Doanh gia rất sâu đậm rồi, lỡ như bên này thừa cơ bới móc hắn, hắn cũng không thể ngồi chờ chết được, nếu ai dám làm xằng bậy, vậy thì đừng trách hắn không khách khí, quân đội trong tay hắn cũng chẳng phải kẻ ngồi không!

Ngoài ra, lần công khai chạy tới này, cũng vì một mục đích quan trọng hơn, hy vọng có thể khiến cho các thế lực khác tạo áp lực với Hạ Hầu Thừa Vũ, chỉ cần dồn ép Hạ Hầu Thừa Vũ nhả ra chuyện này, bảo hắn dừng tay, tất nhiên hắn sẽ không cần gây thêm phiền phức làm gì nữa, tiếp tục trở về giấu tài.

Trong tình huống này, hắn thực sự không muốn gây thêm chuyện, tay cầm binh quyền, tài nguyên sung túng, chẳng thiếu tài nguyên tu luyện, đây chính là lúc cần phải tu luyện cho thật tôt, tích lũy thực lực cho mình.

Nhưng e rằng có một chuyện hắn còn chưa ngờ tới, hắn đã đánh giá thập lực uy hiếp của chính mình đối với bọn người kia!

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, câu nói này không phải là không có lý, hắn còn không tự kỷ đến mức cân nhắc xem bản thân hắn có thể hù dọa người ta đến mức nào, trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là quan viên Thiên Đình, người nào rảnh rổi tới mức đi làm xằng bậy với người kia chứ? Huống chi hắn và Vương Trác là người cùng cấp bậc, nói về quân đội thì hơn hắn ta nhiêu, nói về địa bàn thì cũng lớn hơn địa bàn của hắn ta, nói thế lực thỉ sau lưng Vương Trác có cả Đông quân, mà Phủ Đô Thống U Minh của hắn chi có một mình một ngựa, đang tích góp thực lực, cố gắng giấu tài mà thôi.