Phi Thiên

Chương 3049: Thả hổ xuông núi (2)




Doanh Thiên Vương Phủ, bên cạnh chiếc cầu nhỏ bắt qua con nước đang chảỵ xuôi, hai cha con Doanh gia đang đánh cờ nói chuyện phiêm, mục đích không phải là đánh cờ, nói chuyện phiếm mới là chuyện chính.

Tả Nhi vội vã đi vào, Doanh Vô Mãn liếc mắt, nhìn qua là biết có việc gì xảy ra rồi, chẳng qua không biết đó là việc tốt hay là việc xấu.

Sau khi hành lễ, Tả Nhi bẩm báo tình huống chi tiết, cả hai cha con đều giật mình.

Doanh Cửu Quang ngạc nhiên hỏi:

- Ngưu Hữu Đức?

Doanh Vô Mãn cũng có phản ứng không sai biệt lắm, cái tên Ngưu Hữu Đức này đã mai danh ẩn tích một đoạn thời gian, vì sao hiện giờ lại xuất hiện nữa rồi, lại còn có ma sát với Doanh gia nữa chứ?

Tả Nhi gật đầu:

- Vâng! Phái người đi xác nhận rồi, chính là Ngưu Hữu Đức, thế nhưng bề ngoài hắn chỉ dẫn theo hai người, một là Thanh Nguyệt, người còn lại thì bọn họ chưa thấy qua, phỏng chừng là đó chính là thân tín Diêm Tu bên cạnh Ngưu Hữu Đức.

Lông mày Doanh Cửu Quang nhíu lại thành một khe rãnh, việc này đã năm ngoài dự kiến của hắn rôi, đương nhiên hắn biết rõ quan hệ giữa Ngưu Hữu Đức và Thiên Tẫn Cung, nhưng theo lý thuyết mà nói thì không cần Ngưu Hữu Đức ra mặt mới phải chứ, thế lực Ngưu Hữu Đức có hạn, một khi giải quyết sự việc lần này sẽ gây ra huyên náo cực kỳ lớn, giết phi tử Thiên Đế mà lại làm đến mức oanh oanh liệt liệt thì đúng là đầu óc có bệnh rồi, chỉ có người Hạ Hầu gia ra tay thì mới khống chế động tĩnh trong một phạm vi nhất định thôi.

Nhưng không ai dám nói Ngưu Hữu Đức là người ngu nữa, ngay tại tiệc mừng thọ Thiên Ông chính là ví dụ điển hình. Hắn đã ngồi lên vị trí Đô Thống U Minh như thế nào? Phản bội Thanh Chủ đã đủ để Thanh Chủ phản cảm rồi, vậy mà dám giết chết phi tử Thanh Chủ công khai trước mặt mọi người, Ngưu Hữu Đức nghĩ rằng Thanh Chủ không dám giết hắn sao?

Bây giờ là tình hình gì đây? Doanh Cửu Quang không thể nhìn ra rõ ràng rồi, trầm giọng nói:

- Chỉ có vài naười như thế sẽ không thể nào ra tay được, đại quân U Minh trong tay hắn có động tĩnh gì không?

Tả Nhi:

- Đã xác minh với bên Quỷ Thị rồi, căn cứ vào đủ loại dấu hiệu, cho thấy dường như có một nhóm nhân mã biến mất, phòng chừng năm vạn người trở lên, số lượng cụ thể thế nào thí chúng ta không rõ.

Doanh Cửu Quang ném quân cờ đứng lên, có chút đứng ngồi không yên, thực sự hắn không ngừng đắn đo về hành vi của Ngưu Hữu Đức, người bình thường còn có thể phán đoán theo lẽ thường, thế như tên tiểu tặc Ngưu Hữu Đức kia luôn thích làm chuyện khác thường, vậy mà dám điều động đại quân, nếu muốn đánh một trận, hắn không lo lắng đám quân của Ngưu Hữu Đức có thể càn rỡ tại địa bàn Đông quân, nhưng vấn đề ở chổ thực lực đại quân U Minh cũng không kém, lại thêm tiểu tăng kia có tài dẫn binh chinh chiến, đúng là phối hợp hoàn mỹ, rất có thể sẽ đánh vào mặt Đông quân đến mức khó coi, đường đường là Doanh Thiên Vương không thể mất thể diện được.

- Lập tức lệnh cho các cao thủ đang ở gần đó chạy đến ngăn ở đầu trận tuyến, lệnh cho Hoàng Khánh lập tức triệu tập đại quân đi đến Canh Tử Vực chuẩn bị tốt công tác trợ giúp, một khi ra tay, bảo bọn họ xách đầu Ngưu Hữu Đức đến đây gặp bổn vương

Doanh Cửu Quang trầm giọng hạ lệnh.

- Vâng!

Tả Nhi nhanh chóng lấy linh tinh truyền lệnh.

Doanh Cửu Quang bỗng nhiên quay đầu nhìn Doanh Vô Mãn:

- Chỉ tân binh kia ngươi vừa mới thành lập có thể chống lại đại quân U Minh không?

Nội tâm Doanh Vô Mãn nhảy dựng, chẳng lẽ muốn cho tân binh thử tay nghề ư? Sau một thoáng do dự, hắn trả lời thành thực:

- Chưa từng thấy đại quân U Minh ra tay, không thể phán đoán được thắng bại.

Thiên Tẫn Cung, Hạ Hầu Thừa Vũ nhận được lời hỏi thăm từ Hạ Hầu Lệnh, Hạ Hầu Lệnh hỏi hàm hồ qua loa, nội dung là vì sao Ngưu Hữu Đức lại chạy tới Canh Tử Vực làm gì?

Trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ vui mừng khôn xiết, Ngưu Hữu Đức muốn ra tay giải hận cho nàng sao? Nàng chỉ hồi âm trở lại, giả bộ hồ đồ, nói không biết!

Hạ Hầu Lệnh chỉ nhắc nhở nàng, nói rằng bên này đã biết được tin tức, Ngưu Hữu Đức đã âm thầm điều động tám vạn quân U Minh, để nàng biết rõ tình hình hiện giờ, đừng làm đến mức gặp chuyện không may.

Ngưu Hữu Đức điều động đại quân tám vạn người? Lúc này, Hạ Hầu Thừa Vũ đi tới đi lui trong phòng, biểu hiện bình tĩnh dị thường, nhưng mười ngón tay trong tay áo nắm chặt lại đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm cảm giác chỉ cần một cậu ra lệnh của mình, sẽ xuất động đại quân khiến cho trời đất biến sắc là thế nào.

Nàng không cần biết rõ tình huống hay không biết rõ tình huống gì đó, ngăn cản? Vì sao lại ngăn cản? Đến lúc đó chỉ cần nói nàng không biết rõ tình hình là được rồi, sau đó lại nghĩ cách bảo vệ Ngưu Hữu Đức, hiện tại điều khiến nàng lo lắng chính là, Ngưu Hữu Đức có thể đánh thắng không?

Nếu để cho Ngưu Hữu Đức biết được ý nghĩ của nàng, phỏng chừng ý tưởng bóp chết nàng cũng sẽ xuất hiện trong đầu hắn.

Tinh Thần Điện, Thanh Chủ đang xử lý công vụ cũng nhận được tin tức, hắn híp mắt dựa vào ghế.

Thượng Quan Thanh đang dứng một bên, sau khi chấm dứt liên hệ qua linh tinh liền xoay người bẩm báo rõ ràng;

- Bên Tư Mã vấn Thiên đã thăm dò xong, thám tử báo, Ngưu Hữu Đức đã bí mật điều tám vạn quân U Minh, không rõ hướng đi thế nào. Mà hiện tại Ngưu Hữu Đức còn bị ngăn lại ở ngoài Phủ Đô Thống Canh Tử Vực, vẫn chưa thể đi vào, thế nhưng trong Phủ Đô Thống đã vô cùng căng thẳng, từ trên xuống dưới đều bối rối, quân đội tinh nhuệ của Canh Tử Vực cũng được điều động khẩn cấp, Hoàng Khánh cũng gấp gáp triệu tập quân đội đến trợ giúp, Đông quân cũng phái đi các cao thủ chạy tới đây, không rõ số lượng là bao nhiêu, tình hình trước mắt chính là như vậy.

- Quang minh chính đại đến chúc mừng, làm cái quỷ gì? Hắc hắc!

Thanh Chủ bỗng dưng cười to, mở hai mắt ra:

- Cái thằng khỉ gió đó có lực uy hiếp lớn như vậy sao? Đã bao nhiêu năm không lộ mặt rồi, chỉ vừa đến cửa nhà người ta lại không vào được, lại có thể khiến cho đối phương sợ hãi đến mức làm ra động tĩnh lớn như vậy à? Nhìn điệu bộ này, một con mèo nhỏ bị Thừa Vũ làm ra khí thế thả hổ xuống núi, khiến bên kia căng thẳng đến tình trạng này rồi, vì cái gì?

Thượng Quan Thanh hơi khom người, cũng cười theo nói:

- Đúng là bệ hạ đã thả hổ xuống núi rồi!