Phi Thiên

Chương 3045: Mãnh hổ rời núi rồi! (2)




- Nếu kẻ này vì chuyện của Thiên Tử mà tìm đến đây, một kẻ điên dùng nửa chi Hổ Kỳ đánh bay trăm vạn quân tinh nhuệ, hiện tại tay nắm mười vạn quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, miễn cưỡng mà nói thì, mẹ kiếp, ai dám đứng ra chống đỡ đi! Phỏng chừng hắn sẽ san bằng luôn cả Canh Tử Vực này luôn ấy chứ!

- Theo lý thuyết mà nói thì chắc kẻ điên này sẽ không làm điều xằng bậy đâu, vô duyên vô cớ đánh Canh Tử Vực, sao hắn gánh nổi tội danh này chứ?

- Theo lý thì người khác có thể làm theo tình lý bình thường, còn kẻ điên thì làm sao mà có thể giống người bình thường cho được? Ngươi cảm thấy tội danh của hắn ta còn ít lắm hay sao?

- Thiên Hậu điên rồi sao, dám tuyển kẻ điên này?

Đám tổng trấn bắt đầu âm thầm truyền âm trao đổi với nhau, ngay lúc danh tiếng của Miêu Nghị vượt trội nhất, bọn họ cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, hoặc là bàn luận với nhau một chút, thiên hạ to lớn đến vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ dính tới Miêu Nghị, cũng không nghĩ tới chuyện hắn có thể uy hiếp được bọn họ, vì vậy bọn họ chưa bao giờ đặt Miêu Nghị vào trong vòng cảnh giác.

Hiện tại, đợi đến khi Miêu Nghị tìm tới cửa, lại tưởng tượng những chuyện mà Ngưu đại quan nhân đã từng làm, bọn họ mới có cảm giác lửa sém lông mày, có thể nói là cả người đều run lên.

Lúc này mọi người đều có chung một cảm giác, nghe thấy được gió tanh mưa máu, mãnh hổ rời núi rồi!

Trong đám tổng trấn tại hiện trường, có một vị phu nhân xinh đẹp vẫn im lặng không nói, chẳng tham dự vào cuộc trao đổi âm thầm của mọi người, nàng cho rằng đời này sẽ không gặp lại Miêu Nghị lần nữa, không ngờ lại gặp phải hắn ở chỗ này.

Nàng là ai? Chính là Nghiêm Tố, năm đó là đồng liêu của Miêu Nghị tại Phủ Tổng Trấn Đông Hoa, khi đó hai người đều là Thống Lĩnh Thiên Nhai, nàng đã từng cùng đám người kia nhục mạ Miêu Nghị, sau đó tham gia khảo hạch Luyện Ngục cùng hắn, đám người bọn họ lại bị Miêu Nghị đuổi đánh đến mức hoảng sợ chạy thục mạng, sau khi hoàn thành khảo hạch trở về Phủ Tổng Trấn Đông Hoa lại bị Miêu Nghị buộc giao tiền nhận lỗi, còn bị Miêu Nghị tát một cái, mỗi người đều bị Miêu Nghị tát qua.

Lúc đó nàng là một vị phu nhân Đô Thống, chiếm được chức quan béo bở tại Thiên Nhai, sau đó Thiên Nguyên Hầu suy sụp, trượng phu của nàng bị tiểu nhân thừa cơ hội hãm hại nên chết oan uổng, một chức quan dựa vào quan hệ mới có được thì cũng suy sụp nhanh, mất đi vị trí Đại Thống Lĩnh Thiên Nhai. Người giết chồng nàng chính là tình địch lúc trước của chồng nàng, khi xưa cũng đã theo đuổi nàng nhưng không thành, bởi vì nàng đã lựa chọn người có điều kiện hơn ưu tú hơn, mà sau khi vị kia giết chồng nàng còn muốn tìm nàng phát tiết mối hận trong lòng, vì bảo vệ tính mạng của mình nên nàng phải âm thầm đi cầu khẩn vị kia bỏ qua cho nàng, một người phụ nữ như nàng thì có vốn liếng gì để cầu người cơ chứ? Trả giá lớn nhất chính là để vị kia đạt được mong muốn của mình. Nhưng vị kia đã có chính thất, không thể tái giá nàng được, mà cũng không có hứng thú tái giá với nàng, chỉ độc chiếm nàng để đền bù khuyết thiếu trong tâm hồn năm đó mà thôi, cả hai đều bảo trì quan hệ trong âm thầm.

Xem như có trả giá thì có hồi báo đi, sau một thời gian bỏ công sức hầu hạ nịnh nọt, vị kia cũng cảm thấy hưởng thụ, không bạc đãi nàng, dùng quan hệ giúp nàng đi đến vị trí Tổng Trấn như ngày hôm nay, hiện tại vị kia cũng là Đô Thống, xem như là đồng liêu với Vương Trác đi.

Vì giúp nàng xác lập quan hệ, vị kia đã âm thầm báo cho nàng biết, hôm nay phải đi một chuyến ăn mừng Vương Trác thăng chức.

Ngay từ đầu Nghiêm Tố còn tưởng rằng Miêu Nghị đến đây gặp nàng, nhưng vừa nghĩ lại, cảm thấy quá mức buồn cười, Ngưu Hữu Đức người ta còn đặt nàng vào mắt sao? Huống chi chuyện năm đó đã đủ khiến Ngưu Hữu Đức xả giận rồi, bồi thường tiền mà còn bị đánh.

- Nghiêm Tổng Trấn, năm đó ngươi và Ngưu Hữu Đức là đồng liêu phải không?

Người bên cạnh đột nhiên truyền âm hỏi thăm.

Nghiêm Tố có vài phần xúc động, hồi đáp:

- Xem như là thế đi.

Năm đó sự việc chi tiết xảy ra ở Tổng Trấn Phủ Đông Hoa đã quá xa xôi, không ai nhớ rõ nữa, mà nàng thông qua quan hệ mới đạt được vị trí ngày hôm nay, nên không dám đề cập chuyện cũ của mình với Ngưu Hữu Đức.

Người nọ lại hỏi:

- Quan hệ với Ngưu Hữu Đức thế nào?

Nghiêm Tố:

- Không thể nói là có quan hệ thâm sâu gì, chi là quen biết sơ mà thôi.

- Ngưu Hữu Đức có kiêu ngạo như trong lời đồn không

vậy?

- Có lẽ thế!

Vương Trác có chút kinh hãi, ánh mắt lập lòe bất định, sau một phen cân nhắc, trầm giọng hỏi:

- Ngưu Hữu Đức nào?

Cho dù người bẩm báo lại đã nói rất rõ ràng, nhưng nhìn bộ dạng không tin của Đô Thống đại nhân, hắn đành phải cắn răng nói từng chữ một, bẩm báo lần nữa

- Là Đô Thống U Minh Ngưu Hữu Đức.

Sắc mặt Vương Trác biến đổi lần nữa, giọng điệu ngưng trọng nói:

- Người đang ở đâu?

Người bẩm báo trả lời:

- Đang chờ bên ngoài sơn môn.

Vương Tráng hỏi dồn:

- Mang đến bao nhiêu người?

Người bẩm báo hồi đáp:

- Chỉ mang theo hai gã tùy tùng.

- Ngươi xác nhận là chỉ có hai người phải không?

Vương Trác vẫn không dễ tin tưởng như vậy, chất vấn:

*

- Có lục soát kiểm tra chưa?

Người bẩm báo lại á khẩu không biết phải trả lời thế nào, tốt xấu gì thì người ta cũng là Đô Thống U Minh đó, ngươi cũng là Đô Thống, người cùng cấp tới chơi, làm gì có đạo lý lục soát người ta chứ? Điều đó chẳng phải là đang làm nhục người ta hay sao? Ngươi không lên tiếng, ai dám làm vậy? Sau một lúc ngẩn người, người nọ lắc đầu nói:

- Không có! Đại nhân, cần lục soát người sao?

Sắc mặt đám Tổng Trấn ở đây đều khá cổ quái nhìn Vương Trác, phát hiện Đô Thống đại nhân đã có chút rối loạn, ai ai cũng nghĩ trong lòng, có một số việc Đô Thống đại nhân cũng hiểu rõ, xem ra Cầm Phi có liên quan đến việc thiên tử bị giáng chức rồi, nếu không thì Đô Thống đại nhân cũng chẳng phải rối rắm đến mức này.

Sau khi nói xong thì Vương Trác cũng ý thức được bản thân quá mức rối rắm, hắn khoát tay áo, ý bảo không cần soát người làm gì.

Người bẩm báo lại hỏi:

- Đại nhân, mời vào hay là...

- Tìm một lý do nào đó kéo dài thời gian đi!

Sau khi Vương Trác căn dặn người nọ, quét mắt nhìn thủ hạ trong chính sảnh, sắc mặt ngưng trọng, hấn đột nhiên cất giọng mạnh mẽ nói:

- Bản Đô Thống và Ngưu Hữu Đức không thân cũng chẳng quen, đã không quen biết nhau, người đến có mục đích xấu, không thể không đề phòng, chư vị lập tức truyền lệnh xuống, điều đội quân tinh nhuệ dưới trướng nhanh chóng tập trung đề cao cảnh giác!