Phi Thiên

Chương 304-1: Trả giá đắt (Thượng)




Thấy Miêu Nghị không lên tiếng, La Bình có hơi lo lắng Miêu Nghị sẽ đổi ý, khoản giao dịch này cũng không nhỏ, bèn thử hỏi:

- Miêu huynh, nếu như giao dịch của ngươi không thay đổi, kiểm lại rượu này lần nữa cũng phiền phức, đến lúc đó vì giao dịch thận trọng lại phải nếm lại lần nữa, cũng là lãng phí. Không bằng bên ta đưa bằng chứng cho ngươi, ngươi giao rượu trước cho chúng ta có được chăng?

Miêu Nghị chỉ có thể cười khổ gật đầu, ai bảo mình cần quan hệ không có quan hệ, cần thực lực không có thực lực, bằng không nhất định phải tìm hiểu được một giá tiền thật tốt.

Tu sĩ có thực lực cao nhất mà hắn biết cũng chính là Yêu Nhược Tiên, cũng không trông cậy vào lão già kia được, đừng mơ lão xuất đầu lộ diện làm chuyện này vì mình. Huống chi Yêu Nhược Tiên có hiểu được rượu hay không còn khó nói, nhìn dáng vẻ thuận mồm uống rượu bảo bối này ừng ực của lão yêu đầu cũng không giống như người sành rượu, bằng không làm sao có thể lãng phí như vậy.

La Bình vui mừng, lập tức cùng Hoa gia, lão Đổng liên thủ ghi ra bằng chứng đã thu hàng chưa trả tiền cho Miêu Nghị, sau đó tiếp thu hơn một vạn vò quỳnh tương ngọc dịch kia.

La Bình thở phào nhẹ nhõm lại hỏi:

- Miêu huynh, ngươi còn bán ra rương Diễm Chi Tinh Thạch kia hay không?

Hoa gia và lão Đổng nhìn nhau, một rương Diễm Chi Tinh Thạch là bao nhiêu… Hai người không biết chuyện Diễm Chi Tinh Thạch lúc trước.

Miêu Nghị hơi nhẩm tính trong đầu một chút, lại ném rương chứa Diễm Chi Tinh Thạch ra, cắn răng nói:

- Bán ra!

- Tốt!

La Bình vui vẻ ra mặt, rồi lập tức kéo hai lão kiểm lại.

Không có biện pháp, vật này đã trở về tay của Miêu Nghị một chuyến, ngộ nhỡ tinh thạch trong rương thiếu đi thì sao…

Không phải là La Bình không tin Miêu Nghị, mà là theo như quy tắc giao dịch của thương hội, xác định giao dịch nhất định phải xác nhận rõ ràng. Huống chi La Bình cũng không thể nói bao nhiêu tiền thì tính bấy nhiêu tiền, còn cần người của thương hội phái tới thẩm tra, tỷ dụ Hoa gia và lão Đổng trước mắt.

Nhìn thấy nửa rương Diễm Chi Tinh Thạch xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ trước mắt, Hoa gia và lão Đổng không biết nói gì, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị, không cách nào tưởng tượng chỉ là một sơn chủ lấy ở đâu ra nhiều thứ tốt như vậy. Con bà nó, rượu quỳnh tương ngọc dịch là hơn một vạn vò, Diễm Chi Tinh Thạch lấy rương lớn để đựng...

Hai người lại nhìn La Bình, một tên sơn chủ không ai cho là khách hàng lớn, cũng không biết làm sao tiểu tử này tìm được khoản làm ăn lớn như vậy, xem ra lần này sẽ kiếm được không ít hoa hồng.

Số lượng vẫn giống như lúc trước, ba người lại liên danh xuất bằng chứng thu hàng cho Miêu Nghị.

La Bình lại vùi đầu cầm ngọc điệp mở ra xem:

- Diễm Chi Tinh Thạch tổng cộng tám ngàn ba trăm bốn mươi bảy vạn năm ngàn kim tinh, linh tửu tổng cộng tám mươi sáu ngàn bảy trăm mười một vạn kim tinh, tổng cộng chín mươi lăm ngàn lẻ năm mươi tám vạn năm ngàn kim tinh. Miêu huynh muốn mua một trăm năm mươi úng tinh hắc, trừ đi ba mươi ngàn vạn kim tinh. Miêu huynh, hiện tại ta sẽ cho người mang một trăm năm mươi úng tinh hắc và khoản dư sáu mươi lăm ngàn lẻ năm mươi tám vạn năm ngàn kim tinh còn lại đưa tới cho ngươi.

Miêu Nghị khoát tay nói:

- Không vội, ta còn muốn mua ít đồ.

La Bình sáng mắt lên, mặc dù là cùng giao dịch một lần nhưng tất cả giao dịch mua đi bán lại trong đó, y đều được tính hoa hồng, gật đầu liên tục nói:

- Miêu huynh muốn mua thứ gì cứ việc nói, nếu như đô thành thiếu hàng, ta sẽ giúp ngươi điều từ cả nước. Tiên Quốc không có ta sẽ nghĩ biện pháp tìm thương hội điều tập từ cảnh ngoại, nhất định nghĩ biện pháp lấy tốc độ nhanh nhất thỏa mãn nhu cầu của ngươi.

Nghe vậy Hoa gia cùng lão Đổng liếc nhìn y, suy nghĩ tiểu tử này lần này kiếm một khoản lớn, sau khi trở về phải bóp cổ y bắt nhả ra một chút mới được.

Miêu Nghị trầm ngâm nói:

- Ta muốn mua một ít yêu đan nhị phẩm.

- Không thành vấn đề.

La Bình thuận miệng nói:

- Yêu đan là hàng bán chạy, một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm một viên, giao dịch như vậy ngươi không thiệt thòi gì.

Miêu Nghị biết giá thị trường, Nguyện Lực Châu và yêu đan là hàng hóa bán chạy nhất trong giới tu hành.

Yêu đan không phẩm cấp chỉ trị giá một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. đến nhất phẩm lập tức gia tăng gấp trăm lần, trị giá một trăm Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Nhị phẩm lại gia tăng trăm lần nữa, trị giá một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Tam phẩm tiếp tục tăng gấp trăm lần, trị giá một trăm vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Nếu ai có thể lấy được yêu đan tứ phẩm, vậy sẽ đổi được mười ngàn vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Sở dĩ gia tăng ghê gớm như vậy là vì không có cách nào khác, phải biết yêu đan tam phẩm, chỉ có giết chết yêu tu cảnh giới Tử Liên mới có thể đạt được. Mà yêu tu cảnh giới Tử Liên còn sống trị giá hơn xa một trăm vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm, nhưng sau khi chết yêu đan chỉ có thể tính giá như vậy, không thể nào chết cũng coi là sống.

Miêu Nghị nói:

- Dùng tiền mua đi.

Hắn không có nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, táng gia bại sản bán nhiều đồ như vậy đổi tiền, chỉ là vì mua những thứ đồ này.

Dùng kim tinh mua ư… La Bình thở dài, cười khổ nói:

- Miêu huynh, ngươi phải biết, bình thường một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm giá thị trường là một ngàn kim tinh, một yêu đan nhị phẩm trị giá một vạn Nguyện Lực Châu hạ phẩm, giá thị trường khoảng một ngàn vạn kim tinh. Nhưng nếu hiện tại ngươi muốn mua, giá thị trường thực tế trước mắt, một viên yêu đan nhị phẩm cần hai ngàn vạn kim tinh!

Đã tăng giá gấp đôi!

Cái gì? Miêu Nghị trợn mắt tức giận nói:

- Vì sao thương hội các ngươi ép giá như vậy, một hơi tăng gấp đôi, đây là cướp của người ta sao?!

- Miêu huynh, ngươi hãy nghe ta nói.

La Bình cũng không tức giận, khoát tay nói:

- Không phải ta cố ý ép giá ngươi, mà là sắp tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, rất nhiều người phải đi tham dự vì bảo vệ tính mạng đều đang mua yêu đan các loại để chuẩn bị. Không chỉ là Tiên Quốc, những nước khác phải tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội năm, hàng hóa cũng trở nên khẩn trương. Chính vì như vậy, đương nhiên giá tiền phải tăng vọt. Hiện tại ngươi mua vẫn còn là rẻ, đợi đến khi công bố danh sách chính thức, e rằng giá cả sẽ còn tăng lên nữa, ta nghĩ…

La Bình thình lình ngừng lời, dường như nhớ ra chuyện gì trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị thất thanh nói:

- Miêu huynh, không phải là ngươi cũng phải đi tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội chứ?

Trong chớp nhoáng này, y đã hiểu tại sao Miêu Nghị phải điên cuồng bán đồ.

Hoa gia cùng lão Đổng cũng như có điều suy nghĩ nhìn Miêu Nghị.

Bị nhìn ra, Miêu Nghị biết mình không giấu giếm được nữa, khẽ gật đầu tỏ vẻ cam chịu.

Sắc mặt có vẻ khó coi, tin tức này của La Bình đối với hắn không phải là tin tức tốt gì, xem tình hình này tựa hồ không chỉ một mình hắn táng gia bại sản vì chuẩn bị đi Tinh Tú Hải, chuyện này có nghĩa đến lúc đó lực cạnh tranh mạnh hơn, càng thêm nguy hiểm.

- Miêu huynh, hay là nghĩ biện pháp không đi thì hơn.

La Bình thiện ý khuyên nhủ, y cũng không muốn mất đi một khách hàng lớn.