Phi Thiên

Chương 2987: Phật pháp vô biên (2)




- Ngay cả lão yêu quái đó cũng mơ ước bảo tàng này ư?

Bát Giới thật sự cả kinh, bắt đầu quay người đi kiểm tra xung quanh trên dưới, nói:

- Đâu nha? Đại ca, huynh đừng có đùa nha, bần tăng là người thành thật không chịu nổi trò đùa này của huynh đâu, huynh nói giá trị nhìn không ra là ở đâu?

Miêu Nghị:

- Đệ quên lời Ngọc La Sát từng nói rồi sao? Truyền thuyết Nam Vô Môn có giấu một bộ phật pháp vô biên, sau khi tu thành có thể bao dung chúng sinh, cũng có thể hủy diệt được Yêu Tăng Nam Ba. Đây chẳng phải chính là nguyên nhân mà Yêu Tăng Nam Ba diệt môn Nam Vô Môn, cũng là thứ mà Ngọc La Sát không tiếc vứt bỏ phật vị cũng phải lấy được.

Bát Giới kinh ngạc nói:

- Ý của đại ca là nói, nơi đây chính là nơi cất giấu bộ phật pháp vô biên đó ư?

Miêu Nghị gật đầu, nói:

- Mười phần thì có chín phần chắc chắn là ở đây, nhưng ta tìm khắp cả bảo kho cũng không thể tìm được, bảo kho còn có mật thất chứa bảo tàng khác, có lẽ là liên quan đến việc ta không phải là đệ tử phật môn, mới không khám phá được phật pháp vô biên này giấu ở đâu, đây cũng là nguyên nhân ta đưa đệ đến đây, hi vọng đệ có thể khám phá được bí mật của bảo kho này, lấy được bộ phật pháp vô biên mà ngay cả Yêu Tăng Nam Ba cũng phải kiêng kỵ!

Sự việc không thể coi thường, Bát Giới cũng không thể không nghiêm chỉnh, đột nhiên hắn lách người đến khung đính phía trên, kiểm tra từng tấc từng tấc một, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, Miêu Nghị thì lại ngồi xếp bằng trên chín tầng liên hoa bảo tọa chờ đợi.

Lần kiểm tra này của Bát Giới ước chừng kiểm tra mất khoảng năm ngày, cuối cùng cũng bay lên bên cạnh Miêu Nghị, lấy bình nước đổ vào trong miệng, dứt khoát lắc đầu, nói:

- Đại ca, tìm hết lượt rồi cũng không có.

Miêu Nghị đứng lên chỉ vào xung quanh, nói:

- Lần trước ta ở chỗ này cảm nhận được một chuyện kỳ quặc, là đến từ điêu khắc xung quanh, đệ đi hướng này kiểm tra thử xem, thí dụ như ba tòa phật tượng to lớn đó ta liền cảm thấy rất kỳ quái, một pho ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trên liên hoa bảo tọa vẻ mặt từ bi, một pho lại nằm ngủ, còn có một pho lại chân trần đứng quay lưng ở đó, đâu có phật tượng không có chính diện mà chỉ có bóng lưng, đệ không cảm thấy kỳ lạ sao? Trong này có phải là ám thị thứ gì không?

Bát Giới quay người nhìn ba tượng phật cao lớn, lắc đầu nói:

- Chắc hẳn là không có gì kỳ lạ, trong phật pháp đệ tu luyện thực ra có kiến giải đối với loại phật tượng này, phật tượng để chân trần đứng thẳng chỉ có bóng ảnh đó gọi là “Quá khứ phật”, không giận không yêu, biểu thị quá khứ đã qua, chỉ là một loại ngụ ý mà thôi, không phức tạp như đại ca nghĩ đâu. Còn về pho tượng ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên liên hoa bảo tọa khuôn mặt từ bi đó gọi là “Hiện tại phật”, ngụ ý là hiện tại phật đang chấp nhận người thờ phụng, cho nên mới ngồi ngăn ngắn ở chính diện. Còn về pho tượng đang nằm ngủ đó lại được gọi là “Tương lai phật”. Ba pho tượng phật đó chính là ngụ ý cho ý nghĩa quá khứ, hiện tại và tương lại, cũng có cách kiến giải là pháp thân, báo thân và ứng thân, cũng chính là nói ba pho tượng phật này chính là một ký hiệu so sánh, không như đại ca nói cái gì mà kỳ quặc... kỳ quặc... kỳ quặc...

Bát Giới vừa giải thích vừa nhìn quanh bốn phía lúc ánh mắt rơi xuống dưới chân của liên hoa đài bỗng nhiên có chút nghi hoặc, lặp đi lặp lại lẩm bẩm mấy câu.

Dù sao Miêu Nghị cũng không phải là đệ tử phật môn, lúc đang nghe cái hiểu cái không, bỗng thấy thần thái như thế của Bát Giới cũng nhìn theo phía dưới chân của liên hoạ đài, không nhìn ra manh mối gì, không nhịn được liền hỏi:

- Có phải là nhìn ra manh mối gì không?

Bát Giới sờ cằm lẩm bẩm nói:

- Nói như vậy, vị trí xây dựng liên hoa bảo tọa này quả thực có chút kỳ quặc.

Xem ra vẫn thật sự là nhìn ra thứ gì đó rồi, Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Kỳ quặc như thế nào?

Bát Giới vẻ mặt hoài nghi, lại một lần nữa nhìn ba pho tượng phân bố ở xung quanh đi vòng trong không gian, cau mày nói:

- Theo lý mà nói, Quá khứ phật,Hiện tại phật và Tương lai phật này cũng có thể giải thích là tu hành đã qua, từ quá khứ đến hiện tại rồi lại đến tương lai, chắc hẳn là có thứ tự sắp xếp, mọi người bình thường đều là sống ở hiện tại, cho nên thông thường đều chỉ nặn ”Hiện tại phật” ở vị trí chính diện, cho dù cùng nặn cả ba tượng phật, cũng là đặt song song, sau đó ở phía dưới đặt đối xứng là liên hoa bảo tọa. Tình hình ở đây lại tương đối kỳ quái, ba pho tượng lại bố trí theo đường vòng, thật ra có một chút ý nghĩa của quá khứ, hiện tại, tương lai tuần hoàn lặp đi lặp lại, còn liên hoa bảo tọa này lại đặt ở chính giữa ba pho tượng này bao bọc, lại tựa như có một chút ý vị tập hợp quá thứ, hiện tại, tương lai lên một người, nhìn ý tứ như vậy, cũng tựa như có chút vô nghĩa, ai có thể tập hợp quá khứ, hiện tại, tương lai lên một người chứ? Lẽ nào đây chính là cái gì mà phật pháp vô biên ư? Hoặc giả là bần tăng lĩnh hội sai ý nghĩa rồi ư? Cho nên đệ cảm thấy vị trí xây dựng toàn liên hoa bảo tọa này có chút kỳ quặc, lẽ nào có thứ gì đó giấu ở bên dưới, không có nha! Đệ đã thi pháp thâm nhập kiểm tra rồi, rất chắc chắn, không có chỗ nào giấu đồ nha!

Hắn quay đầu nhìn Miêu Nghị, nói:

- Đại ca, huynh nói lần trước huynh ở đây đã từng cảm nhận được một việc kỳ quặc, rốt cuộc là việc kỳ quặc gì?

Miêu Nghị lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, đệ nhìn bích họa (tranh vẽ trên tường) xung quanh không có, lần trước ta chính là nhìn chằm chằm vào một bức bích họa nhìn đến thất thần luôn, cả người hình như lại giống như tiến vào trong họa cảnh (cảnh trong tranh), tất cả trong tranh hình như đều rõ ràng rành mạch trước mắt ta, hình như trong cuộc đời ta dường như thực sự từng có một đoạn kinh lịch như vậy, quả thực là khiến cho người ta không phân ra được đâu là thật, đâu là giả, cho nên ta mới hoài nghi điêu khắc ở xung quanh có vấn đề để đệ thuận theo phương hướng này mà điều tra.

- Điêu khắc? Bích họa? Đệ đã kiểm tra xung quanh nhiều lần thậm chí là còn sờ vào để kiểm tra, không có vấn đề gì cả!

Bát Giới kỳ quái lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía bức bích họa phía trước ngưng thần nhìn kỹ.