Phi Thiên

Chương 2949: Cửa nhập giới thâm sau tựa như biển (1)




Ủy khuất đều là tự nàng, không ai có thể cảm động lây.

Ít nhất Bát Giới và Miêu Nghị cũng không có cách cảm động lây với Ngọc La Sát. Bát Giới lòng mang ý xấu với Ngọc La Sát, mà Miêu Nghị chỉ muốn diệt trừ cho thống khoái.

Mặc kệ hai người xuất phát từ mục đích gì, hoặc chuẩn bị dùng thủ đoạn gì, tóm lại chủ ý của hai người đàn ông này là muốn khi dễ cô gái này. Cũng chỉ là có thể thừa dịp nữ nhân này rơi vào thung lũng của sự yếu đuối, nhất thời có thể khi dễ thì cứ khi dễ thôi, nếu không còn chưa biết ai khi dễ ai đâu.

Mà Ngọc La Sát từ cường thế cực độ chuyển thành liều mạng ngạnh kháng, xong lại đến tình trạng triệt để buông lỏng thể xác và tinh thần, lại đến bây giờ suy nghĩ sai lầm chỉ có mặc người ta chém giết. Tâm tính biến hóa cực kỳ lớn, chẳng khác gì nội tâm bị bóc từng lớp, từng lớp để lộ ra hết bên ngoài. Nàng bày ra tư thái con cừu non ký thác hy vọng cực lớn lên người Bát Giới, kết quả một cái tát của Bát Giới thật sự mang nàng thành trò đùa, đau đớn đến nội tâm nhức nhối.

Bao nhiêu năm nàng đã không khóc rồi, tối này đột nhiên nàng cảm thấy như mình trở về năm đó, khi mà nàng vô lực không nơi nương tựa. Lúc ấy khóc một trận, khi lau khô nước mắt rồi từ đó về sau nàng trở thành người kiên cường đối mặt với hết thảy khó khăn gian khổ, rốt cuộc cuối cùng cũng đạt được vị trí Diện Ngọc Phật.

Vừa mới một mình đến nơi đây, nàng cho rằng mình lại rơi vào tình hình năm đó, ai ngờ có một cánh tay ấm áp duỗi đến, đưa cho nàng một bộ quần áo sạch, lại đưa thức ăn cho nàng, còn nói một phen lời nhìn qua như tàn nhẫn nhưng trên thực tế là những lời quan tâm nàng.

Lòng nàng bị đánh trúng rồi, nàng không muốn là một tiểu cô nương yết ớt chỉ biết thút thít nỉ non, thế nhưng nàng không có cách nào thi triển pháp lực để áp chế. Nước mắt không kìm được mà chảy ra, giờ khắc này nàng thật sự cảm nhận được mình không phải là Diện Ngọc Phật gì, chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân bình thường, dù đã từng đứng ở vị trí cao.

- Lão đại, mùi vị thế nào hả?

Bát Giới ngồi ở cạnh đống lửa, đưa thêm đồ ăn thức uống cho Miêu Nghị, cười hì hì hỏi một câu.

Miêu Nghị ăn như hổ đói, lại rót thêm rượu vào miệng, thở dài một hơi:

- Trên đường đi chỉ cần có thứ ăn là được hình như cũng rất lâu rồi còn chưa ăn qua thức ăn có mùi vị ngon như vậy.

Bát Giới ngẩn người có chút tự trách nói:

- Đại cai thực xin lỗi, đều là lỗi tại ta.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn hắn cười cười:

- Dùng lời nói của ngươi mà nói, người một nhà không nói hai lời đây. Đúng rồi, tại sao các ngươi tìm được đến nơi địa phương vắng vẻ này.

Bát Giới cười khổ nói:

- Nơi này quỷ mới biết đấy. Còn không phải là chạp phải Vu hành giả, hắn có thể bấm tay tính toán, chỉ cho ta con đường này. Hắn mà không chỉ đường, người nào có thể biết đến nơi này chứ? Tới thì cũng tới rồi, không nghĩ đến rõ ràng là đánh con quái vật kia. Tu hành giả này không phải là gạt người rồi sao, lừa ta cũng không tính, hắn là bạn tốt của lão lừa trọc đấy, vậy mà cũng đào hố đầy lão lừa trọc nhảy vào. Thiệt thòi cho đám chúng ta tín nhiệm hắn như vậy.

Quả nhiên là hắn! Miêu Nghị nhướn mày, hắn đối với người nào đó không hề có oán hận, đường là tự mình chọn, hắn chưa từng bao giờ hối hận. Vậy nên cũng chưa bao giờ trách hắn, thế nhưng nghe Bát Giới bị hắn đặt vào trong thế hiểm thì trong lòng bổng dâng lên một tia không vui.

Hắn không cách nào xác nhận được người chỉ điểm cho thầy trò Bát Giới đến đây có phải vị tu hành giả kia không.

Vậy nên có cơ hội gặp lại mà nói, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

- Đại ca, lão tam cùng người đàn ông tuyệt tình kia thế nào rồi?

Bát Giới lên tiếng hỏi.

Nhắc đến Nguyệt Dao, Miêu Nghị khẽ giật mình. Hắn đương nhiên cũng biết người đàn ông tuyệt tình trong miệng Bát Giới là Phàm Quân, thế nên chỉ lẳng lặng nói:

- Ta cưới lão tam làm vợ bé.

Lời nói vừa dứt thì người bên cạnh hết cả buổi cũng không có phản ứng, đợi hắn từ từ nhìn xem mới phát hiện Bát Giới bày ra bộ dạng cổ quái nhìn mình. Trong lòng hắn cực kỳ lúng túng, thế nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói:

- Như thế nào? Không được sao?

- Được...

Bát Giới kéo thật dài âm cuối, thế nhưng sau đó lại cười cười quái dị nói:

- Lão đại, ngươi như thế là không được. Thực nhìn không ra đấy, ra vẻ đạo mạo...

Miêu Nghị lại nói:

- Ít ở chỗ này quái gỡ đi, ngươi trốn ở chỗ này thì biết cái gì? Ta lấy lão tam cũng là có chút bất đắc dĩ. Thiếu chút nữa lão tam đã bị người ta giáng cho tai họa rồi, lúc ấy tâm tình của nàng rất không bình thường, ta mới cầu xin chị dâu ngươi cho nàng vào cửa.

Nghe nói lão tam suýt chút nữa gặp chuyện không may, biểu cảm của Bát Giới ngưng trọng.

- Xảy ra chuyện gì, dựa vào bối cảnh của lão tam, lại có đại ca che chở, trong thế giới nhỏ kia ai dám có chủ ý đánh lão tam?

- Hiện tại cũng biết hỏi cho rõ rồi? Người nào vụng trộm chạy trốn không liên lạc gì, ngươi lúc đó cũng không biết đang làm cái gì. Lúc ấy không phải ở thế giới nhỏ, lão tam cũng đã đến thế giới lớn.

Miêu Nghị đại khái nói qua tình huống, sau đó lại tỉnh lược mất chuyện liên quan đến ngũ thánh đi địa ngục, hắn không phải không tin Bát Giới mà là không tin vào nhân phẩm của hắn ta. Có một số chuyện hắn không muốn Bát Giới bị cuốn vào.

Nghe nói Nguyệt Dao thiếu chút nữa chịu tai họa ở thế giới lớn, suýt rơi vào tay của tên dâm tặc Giang Nhất Nhất thì Bát Giới không nhịn được mà tràn đầy giận dữ. Biểu cảm giống như muốn ăn thịt người vậy, hai bàn tay bóp chặt đến mức lòng bàn tay suýt nữa chảy máu. Lại nói tới việc Giang Nhất Nhất bị Vân Tri Thu tính toán bố trí kế hoạch tiêu diệt, cảm xúc của hắn mới dần chậm lại, hai tay mười ngón cũng dần buông lỏng ra, lại thở dài một hơi:

- Không hổ là đại tẩu của ta, bần tăng xem trọng nàng, lão đại không lấy lầm người. Lúc này mới giống như người một nhà, có đại tẩu ở đó, về sau lão tam sẽ không phải chịu ủy khuất nữa. Lão tam gả cho ngươi cũng là một chuyện tốt, coi như ngươi đánh nàng, mắng nắng cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng thôi. Ít nhất cũng sẽ không khi dễ nàng, nếu lão tam bị gả cho người khác ta ngược lại sẽ rất lo lắng. Đàn ông không có một thằng nào tốt, đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước bần tăng luôn một mực khuyên ngươi lấy nàng. Đúng rồi, đại ca, tình huống của ngươi bây giờ thế nào?