Phi Thiên

Chương 2939: Cuối cùng cũng đến (1)




Đương nhiên, không có bảo kiếm cũng không được, mà không có thân thủ phản ứng nhanh nhạy cũng sẽ bỏ mạng dưới răng nanh của đàn sói thôi.

Nhìn xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, thật vật vả mới khôi phục lại hô hấp, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, Ngọc La Sát đã thôi chạy trốn, lẳng lặng nhìn về phía bên này.

Miêu Nghị tiến về phía trước, tìm thấy túi thú vật mà Ngọc La Sát ném đi, nhặt lên đeo lên đai lưng mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem như là triệt để đường lui của Ngọc La Sát rồi, chỉ cần trước thời hạn một nghìn năm có thể giải quyết được nữ nhân này, tựa hồ cũng sẽ không có hậu hoạn.

Quay người trở lại, đi đến bên cạnh thi thể bầy sói, lại bứt một ít cây cỏ tết thành sợi dây thừng, cắt từng khối thịt nạc trên từng con một xuyên qua sợi dây cỏ xâu thành một chuỗi. Đeo lên đầu vai rồi lúc này mới quay trở về hẻm núi.

Ngọc La Sát luôn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Miêu Nghị dần dần trở lại, dần dần đến gần khi chỉ còn cách nhau chừng hai ba trượng nữa. Miêu Nghị cứ tiến thêm một bước là nàng lùi một bước, duy trì khoảng cách an toàn. Cuối cùng hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Trời cao xanh thẳm mây trôi lững lờ, cây cỏ phía bên hẻm núi tươi tốt vô cùng, một trận gió thổi qua từng cây cỏ phập phồng như sóng, trong đó có hai con người nhỏ bé đứng đối mặt nhau, chỉ như hai điểm chấm nhỏ bé tỏng trời đất.

Ngọc La Sát nhìn chằm chằm túi thú vật của mình, ánh mắt tương đối phức tạp. Đây là nàng tự mình ném đi cho nhà người ta đấy. Ánh mắt lại chuyển đến một xâu thịt lớn treo trên thân Miêu Nghị, nàng nhẹ nhàng thở ra, đối phương lần nữa vác nặng, rõ ràng đã không muốn lại rượt đuổi nàng nữa.

Quả nhiên Miêu Nghị lên tiếng nói:

- Ngươi có thể rời đi, ta sẽ không đuổi ngươi nữa đâu.

Dứt lời, hắn đi theo hướng lúc này, mà điểm quan trọng là muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Ngọc La Sát không biết nên làm gì bây giờ, chỉ sợ là có đuổi cũng không đi, thế nên Miêu Nghị vừa đi thì nàng cũng lập tức đuổi kịp. Lần này là nàng đường đường chính chính đi theo đấy, một tia hi vọng thoát thân cuối cùng chỉ có thể treo trên người Miêu Nghị, nàng còn có thể đi đâu đây?

Sau khi đi đến miệng hẻm núi, Miêu Nghị dừng bước quay người nói:

- Đi theo ta sao? Sẽ không thích ta chứ?

Được rồi, Ngọc La Sát nhịn:

- Chúng ta có thể nói chuyện thật tốt, có lẽ ngươi sẽ hiểu rõ. Thế lực của ta ở Phật giới không hề nhỏ, trong tương lai ngươi phát triển ở thiên đình sẽ có trợ lực lớn cho ngươi. Ngươi băn khoăn cái gì cũng có thể nói ra, có thể tìm cách giải quyết. Một mực nói đến khi ngươi hài lòng mới thôi. Về phần có thích gì đó hay không, nếu quả thật ngươi cảm thấy quá cô đơn lạnh lẽo, ta có thể hầu hạ ngươi thật thoải mái. Đương nhiên, chỉ cần ngươi muốn, dù cho đã ra khỏi nơi này ta vẫn có thể tùy thời phụng bồi ngươi.

Nói xong nàng ưỡn ngực bày ra một tư thế dụ hoặc. Chậm rãi dạo quanh một vòng, bày ra các tư thế thưởng thức.

Có thể nói ra những lời này rõ ràng đã thấy nàng thật sự chịu thua rồi. Không có cách nào nữa, tình thế mạnh mẽ hơn con người, cố quyết đoán chọn cách thỏa hiệp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là đảm bảo để nàng còn sống rời khỏi chỗ này. Miêu Nghị khẽ gật đầu:

- Cũng được. Cởi ra đi.

Ngọc La Sát sững sờ.

- Cái gì?

Miêu Nghị vung kiếm chỉ chỉ:

- Cởi quần áo ngươi ra, không phải ngươi nói muốn hầu hạ ta sao? Nhanh cởi đồ đi, cởi sạch.

Ngọc La Sát mặt mũi nhăn nhó nói:

- Hiện tại không được, tối thiểu ngươi phải nói gì đó để về sau ta không còn nỗi lo nào là được. Hiện tại nếu như ta cởi đồ thân cận với ngươi, vạn nhất ngươi dùng một kiếm chém chết ta thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta bị đánh lén ngươi?

Miêu Nghị cười ha hả, trường kiếm chống xuống đất, đưa tay chỉ mặt nàng:

- Ngươi cũng nhìn cái tính tình này của ngươi một chút đi, chẳng khác gì con mèo hoa. Giống như chó nhà có tang, xấu xí vô cùng. Nhìn muốn ngán, còn muốn thân cận hơn sao? Ngươi cứ coi như không đề cập đến điều kiện này ta cũng chẳng có chút hứng thú nào. Còn không mau cút đi.

Ngọc La Sát vô thức nhìn người mình, khách quan mà nói so với mình lúc trước, hiện tại nàng bẩn vô cùng. Lại sờ tay lên mặt, tưởng tượng thôi cũng đủ thấy chật vật rồi. Nhưng nữ nhân nào có thể tiếp nhận người khác nói mình xấu được cơ chứ, trong nháy mắt nàng nhận quá hóa giận nói:

- Ngưu Hữu Đức! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi soa? Thật sự nếu phải đánh, ngươi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.

- Cút! Không biết xấu hổ! Chớ đứng gần ta.

Miêu Nghị bỏ lại một câu sau đó xoay người rời đi. Ngọc La Sát toàn thân run rẩy, thế nhưng đến cuối cùng vẫn nghiến răng đi theo.

Trong hẻm núi, Miêu Nghị tìm đến mấy thứ đồ lúc trước ném đi nhặt lên treo trên thân mình lần nữa.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi hẻm núi, lại đi về cánh đồng hoang vu, còn chưa thoát khỏi cánh đồng trời đã tối.

Màn đêm dưới tinh không chỉ có hai người, bước chân đã có chút phù phiếm, không có cách nào khác, ngày hôm qua vất vả cả một ngày, cả đêm lại không hề chợp mắt. Hôm nay lại giằng co một trận như vậy, đã sớm mệt đến ngất ngư, cả hai người mệt mỏi không chịu được chỉ là gượng chống mà thôi.

- Kỳ thật ngươi có thể dùng bảo kiếm của ngươi để mở ra túi thú vật, thả ra vật cưỡi của ta.

- Cút!

- Chúng ta trước tiên phải hóa giải nỗi lo của lẫn nhau. Sau đó ngươi lại thả vật cưỡi của ta cũng chưa muộn, mọi người cũng không cần cực khổ như vậy.

- Không biết xấu hổ, cút.

Rốt cuộc đi đến dưới chân một ngọn đồi hoang, cũng là tọa độ mà Miêu Nghị đã định vị trước. Vừa đến chân núi, Miêu Nghị lập tức đặt mông ngồi xuống.

Thấy hắn ngủ rồi, Ngọc La Sát cũng không thèm giữ hình tượng nữa mà giống như đống bùn nhão ngồi xuống.

Trong màn đêm, Miêu Nghị gom một ít cành khô nhóm lên đống lửa để nướng thịt. Mùi thịt tản ra bốn phía thịt sói so với thịt của đại bàng kim cương ăn ngon hơn nhiều.

Cách đó không xa, Ngọc La Sát cũng lấy ra trái cây cuối cùng để ăn. Chậm rãi gặm, đến hạt cũng không bỏ sót, nuốt hết toàn bộ vào bụng rồi thế nhưng bụng vẫn xì xào kêu gào. Ăn chưa no, nàng nhìn sang Miêu Nghị đang ăn uống ở phía bên kia.

- Ngưu Hữu Đức, cho ta ăn chút gì đi!

Ngọc La Sát quát lên.

Miêu Nghị vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tự mình đến lấy. Ngọc La Sát nhìn thanh bảo kiếm đang cắm ở một bên, không dám qua hét lên:

- Ngươi ném qua đây.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng bộ dạng như kiểu ngươi dựa vào cái gì, mình hắn ăn cũng lười để ý đến nàng.