Phi Thiên

Chương 2895: Đại liêu (1)




Trước đó một người cũng đều tuyển không được, không nói không rằng xong đột nhiên chạy tới nói tuyển được ba mươi vạn, không cho là nghe lầm mới là lạ.

Thấy mọi người dường như có điểm không tin, Từ Đường Nhiên vội nói:

- Trước mặt đại nhân thuộc hạ không dám vọng ngôn!

Nói nhìn chung quanh một chú, có chút muốn nói lại thôi, dường như có lời gì không biết có nên nói hay không.

Miêu Nghị nói:

- Nơi này không có người ngoài.

- Dạ vâng!

Từ Đường Nhiên ứng tiếng, nói:

- Ba mươi vạn này cũng không phải chiêu thu từng người từng người, mà là một đám tán tu tự bản thân mình kết thành tổ chức. Thuộc hạ lúc trước tiếp nhận nhiệm vụ của đại nhân liền suy nghĩ, đại nhân cần dùng người gấp. Chuyện đi chiêu mộ từng người từng người như thế, hiệu suất đích thực quá chậm. Sở dĩ thuộc hạ để mắt tới một tán tu tổ chức tên là “Tinh Hải minh”, những năm gần đây tốn rất nhiều gian nan trắc trở luôn luôn suy tính làm thế nào để thu phục bọn họ. Cuối cùng thuộc hạ nghĩ tới một biện pháp, bắt giặc phải bắt vua trước, tốn không ít tinh lực rốt cục gần đây nhất hàng phục được Minh Chủ của Tinh Hải minh là Sở An Thiên rồi, khiến cho Sở An Thiên ngoan ngoãn thần phục giao ra danh sách Tinh Hải minh.

Một vị đầu lĩnh bang hội mấy chục vạn người có thể dễ dàng bị ngươi khống chế? Miêu Nghị trong lòng thầm nhũ, hỏi:

- Sở An Thiên này tu vi gì?

Từ Đường Nhiên vội ho một tiếng:

- Hiển Thánh nhất phẩm.

Vừa nghe cái này, Vân Tri Thu cùng mọi người ai ai cũng mặt lộ ra vẻ hồ nghi. Miêu Nghị khẽ nhướn đầu chân mày:

- Có thể lãnh tụ bang hội khống chế mấy chục vạn người, hơn nữa tu vi còn là Hiển Thánh nhất phẩm, có thể dễ dàng bị ngươi khống chế như vậy sao?

- Cái này....

Nói đến đây Từ Đường Nhiên dường như cũng có chút xấu hổ, rõ ràng có vài phần chột dạ nói:

- Trực tiếp khống chế tự nhiên là không dễ làm, nhưng mà binh bất yếm trá. Sở An Thiên này có nỗi khổ riêng, không ngờ lại không dám trắng trợn lấy vợ sinh con ngược lại lén lén lút lút lặng lẽ giấu vợ con nuôi ở chỗ nào đó.

Trong một trạng huống cực kỳ trùng hợp đã bị thuộc hạ do thám biết được. Kinh qua tầng tầng kéo tơ bóc kén, thuộc hạ mới phát hiện, Sở An Thiên này tại sao lại che giấu vợ con nuôi nấng đi, thì ra Tinh Hải minh này là thế lực do Hạ Hầu gia âm thầm khống chế. Sở An Thiên cũng đồng dạng bị Hạ Hầu gia khống chế. Vợ con lén giấu Hạ Hầu gia dưỡng dục kia là hắn lưu lại đường lui cho mình, Hạ Hầu gia cũng không biết rõ tình hình. Thuộc hạ nghĩ hết biện pháp khống chế được vợ con của Sở An Thiên, tự mình hẹn Sở An Thiên gặp mặt nói chuyện, lấy việc hắn giấu Hạ Hầu gia làm chuyện để uy hiếp, rốt cục bức bách hắn đi vào khuôn khổ rồi. Nói trắng ra là, hắn sợ không phải là thuộc hạ, mà sợ đây chính là Hạ Hầu gia. Trước khi lấy được danh sách đó, thuộc hạ vốn tưởng rằng Tinh Hải minh cũng một vài ngàn người như lời đồn đãi. Sau khi thấy được danh sách thuộc hạ mới thất kinh, mới biết Tinh Hải minh này phân bố nhân số khắp các nơi không ngờ lại ước chừng ba mươi vạn người, ngay cả một số đội ngũ trong Thiên Đình cũng có thành viên của bọn họ.

Mấy người trong phòng không nói mà nhìn hắn, xem ra không phải là cái đường đường chính chính chiêu thu người, lại sử dụng thủ đoạn hạ tam lưu, khống chế một vị lãnh tụ của bang hội lớn như vậy, mấy người đoán chừng quá trình này không phải chỉ hắn nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng như vậy, không chừng trong lúc đó còn không biết dùng bao nhiêu thủ đoạn khiến cho người khác giận sôi.

Nhưng liên lụy tới Hạ Hầu gia vẫn là điều làm cho mấy người ở đây giật mình. Miêu Nghị cau mày nói:

- Ngươi xác nhận là thế lực do Hạ Hầu gia trực tiếp khống chế?

Từ Đường Nhiên nói:

- Sở An Thiên là kết luận như vậy đấy. Nhưng mà không phải là nhân vật trên mặt nổi khống chế. Theo Sở An Thiên nói, Tinh Hải minh đa số người đồng thời không biết mình là thế lực của Hạ Hầu gia. Mà Sở An Thiên hắn lại là trực tiếp nghe lệnh của một vị mà hắn đến nay cũng không biết rõ thân phận chân thật...

Hắn ngay từ đầu cũng không biết mình là bị khống chế dưới tay Hạ Hầu gia, cho đến khi có một lần hắn đi Thiên Nhai, trong lúc vô ý ở trên đường đi sượt ngang qua vai thần bí nhân kia, một mực lẫn vào trong đám đông theo dõi, phát hiện người đó tiến vào cửa hàng của Hạ Hầu gia, hơn nữa ở lại hết mấy ngày mới lại đi ra, tuyệt không có khả năng là đi vào cửa hàng mua đồ.

… Không có đạo lý mua mấy ngày mới ra ngoài, cũng bắt đầu từ một khắc đó, hắn mới hoài nghi người khống chế mình có quan hệ có Hạ Hầu gia.

Hơi nhíu mi nãy giờ, Vân Tri Thu đột nhiên lên tiếng nói:

- Hắn và người thần bí kia đi sát qua nhau trên đường của Thiên Nhai. Hắn phát hiện thần bí nhân kia, thần bí nhân kia lại không phát hiện được hắn?

Từ Đường Nhiên chắp tay nói:

- Phu nhân có chỗ không biết. Hai người này lúc đó đều là thay đổi dung mạo, theo lẽ thường mà nói người ngoài đường nhiều như vậy, trùng hợp đi ngang qua nhau không cố ý dò xét thì khó có thể phân biệt ra được đối phương. Nhưng Sở An Thiên này có một hạng bản lãnh đặc thù hiếm có người biết, là có thể ngửi thấy mùi con người mà nhận thức biết người, nếu không hoàn toàn không có khả năng có phát hiện này.

Thì ra là như vậy, Vân Tri Thu hơi hơi gật gật đầu, tỏ ý hắn nói tiếp.

Từ Đường Nhiên tiếp tục nói:

- Sở An Thiên cũng muốn biết rõ tự bản thân mình rốt cuộc có phải hay không phải bị Hạ Hầu gia khống chế, vừa khéo hắn lần đó cũng mang một số người muốn đi làm việc riêng. Những người này nói là người của Tinh Hải minh, trên thực tế không nằm trong danh sách của Tinh Hải minh, là người mà hắn âm thầm chiêu mộ được. Dựa vào thực lực của hắn, muốn hàng phục một số người làm việc cho hắn không khó. Người của Tinh Hải minh căn bản không biết sự tồn tại của những người này, trên thực tế thuộc hạ có thể để mắt tới Sở An Thiên cũng là bởi vì trong những người này có một người trong lúc vô ý để lộ dấu vết chân tướng. Sở An Thiên phát hiện thần bí nhân xong, vừa vặn bên cạnh mang theo những người này.

- Dấu vết chân tướng gì?

Ánh mắt Vân Tri Thu lóe lên một cái bỗng nhiên cắt ngang hỏi tới, liên quan tới Hạ Hầu gia, nàng trở nên nhạy cảm dị thường.

Từ Đường Nhiên thầm mắng mình miệng mồm ăn mắm ăn muối nói điều không nên nói, nói cái gì không chịu nói, nói cái này làm gì? Nhưng nếu như đã bị hỏi tới rồi, không giải thích cho hợp lý thì không được, không còn cách nào khác là có chút lúng túng nói ra.