Phi Thiên

Chương 2745: Ngọc Diện Phật Ngọc La Sát (1)




Mà đây cũng chính là nguyên nhân Dương Khánh không đồng ý Miêu Nghị đi cứng rắn đến. Thật sự là thế lực của Doanh gia quá to lớn, lúc nào cũng có có thể điều tập lực lượng mà người thường khó có thể tưởng tượng, đụng vào không khác gì châu chấu đá xe, nhưng Miêu Nghị lại quyết tâm như ăn quả cân vậy, cứng rắn cần phải vận dụng lực lượng khổng lồ cứng rắn đấu một trận.

Cho dù là Dương Khánh thông minh, cũng không hiểu nổi Miêu Nghị rốt cuộc là nghĩ như thế nào, thế nhưng có một số thời điểm kết quả thường thường lại chứng minh Miêu Nghị đều có đạo lý khi thực hiện chúng, thậm chí còn nhanh hơn hữu hiệu hơn so với hắn tính kế tới tính kế lui. Bởi vậy hắn cũng chỉ có thể khuyên, chứ không thể nói Miêu Nghị sai rồi, phương thức suy tư của hai người thường thường không ở trên cùng một góc độ.

- Không biết khi nào thích hợp xuất phát?

Có lòng tin, Doanh Dương rốt cục đã hỏi tới ngày xuất phát, rất mong đợi sự sỉ nhục của Doanh gia chung kết ở trên tay của mình.

Tả Nhi cười nói:

- Chỉ trong vòng mấy ngày nay thôi, chỉ cần Đại thiếu gia trao đổi thỏa đáng với Hạ Hầu gia bên đó rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.

- Được! Nghe theo Tả nãi nãi phân phó, trong vòng mấy ngày nay liền xuất phát.

Doanh Dương gật đầu đáp ứng.

Tả nhi cười ha ha nói:

- Phân phó không dám nhận, Đại thiếu gia sĩ cử lão nô rồi, đều là chuyện theo bổn phận của lão nô.

Doanh Dương khách khí nhoẻn miệng cười, ngay sau đó lại lộ ra vẻ rầu rỉ:

- Chỉ sợ Ngưu Hữu Đức không có lá gan đến đó!

Trong giọng nói hơi có mấy phần cảm giác trống vắng không tìm được đối thủ, làm cho Doanh Vô Mãn nghe cũng không nhịn được mỉm cười.

Tả nhi:

- Dấu hiệu Khấu gia bỏ rơi sự vướng bận và phiền toái này là quá rõ ràng. Chỉ cần Khấu gia không nói lai lịch khám phá ra cho Ngưu Hữu Đức. Hơn nữa, cung cấp điểm tin tức lấy lệ cho thích hợp, dựa vào tác phong trước sau như một của Ngưu Hữu Đức, khả năng tới đó là vẫn phải có, mà Khấu lão quỷ hết chín phần mười sẽ làm như vậy. Tóm lại bất luận tới hay không, Đại thiếu gia bên này phải làm đến nơi đến chốn, một khi đã đến rồi, chính là lúc Đại thiếu gia lập công.

Sau một trận an bài dặn dò xong, chủ tớ tạm biệt.

Nhưng mà không qua quá nửa ngày, Doanh Vô Mãn lại dẫn Doanh Dương tìm Tả Nhi, có tình huống mới khác cần bẩm báo.

Nghe thấy báo, gương mặt Tả Nhi ngạc nhiên.

- Cái gì? Khấu gia, Hạo gia, Quảng gia không ngờ lại chủ động yêu cầu tham gia săn thú ở U Tuyền? Ý gì?

Doanh Dương lắc đầu.

- Không biết là ý tứ gì, trước đây không lâu lại lục tục có liên lạc với ta. Săn thú ở U Tuyền cũng không phải ta nói là được. Bọn họ muốn đi thì có thể đi. Ta cũng không ngăn cản được, nhiều lắm là không phù hợp không đi chung nhóm mà thôi.

Tả Nhi khuôn mặt hồ nghi, suy nghĩ hồi lâu:

- Để xem kỹ hẵn nói... Tóm lại bất luận bọn họ có đi hay không, đêm U Tuyền xong vẫn cần phải ném bỏ bọn họ.

Khấu Thiên vương phủ, trong một tòa lương đình trúc xanh vây quanh, hai vị mỹ thiếp tuyệt sắc đứng ở hai bên phải trái phía sau lưng Khấu Lăng Hư, cất tiếng cười lấy lòng. Mỗi người đều lo xoa bóp một bả vai Khấu Lăng Hư. Có lấy được sự vui vẻ chân chính của Khấu Lăng Hư hay không không biết, nhưng thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt Khấu Lăng Hư, không biết nông sâu thế nào.

Thân hình Đường Hạc Niên xuất hiện ở rừng trúc cách đó không xa, không đến gần, truyền âm đối với bên này một phen.

Khấu Lăng Hư nghe qua xong sửng sốt, truyền âm tức giận hỏi:

- Hai nhà đó không phải là không đi sao? Tại sao lại đi rồi?

Đường Hạc Niên:

- Không biết, khả năng có ý nghĩ nhất trí với chúng ta bên này, lại đụng vào nhau một cục.

Khấu Lăng Hư một trận không nói nên lời, bên này ngay từ đầu muốn để cho gia tộc tử đệ cự tuyệt lời mời săn thú ở U Tuyền, sau đó phát hiện hai nhà đó cũng cự tuyệt rồi, chỉ còn lại có Doanh gia và Hạ Hầu gia không thể đoán biết được ra sao. Vì thế bên này lại để cho gia tộc tử đệ đáp ứng rồi, ai ngờ hai nhà đó cũng lại đáp ứng trở lại, cái này gọi là chuyện gì?

Nhưng lão ta cũng không biết lúc này Quảng Lệnh Công và Hạo Đức Phương cũng có chút buồn bực. Trước đó không đi tự nhiên là bởi vì đoán được Doanh gia muốn làm gì, không cần thiết phải cuốn vào, sau đó phát hiện hai nhà khác cũng đều không đi, cảm thấy có chút khó coi, sau chuyện nếu để cho người ta nói mấy vị Thiên vương liên thủ đối phó một vị Ngưu Hữu Đức nho nhỏ, dễ nghe đẹp mắt hay sao? Cho nên lại để cho gia tộc tử đệ đi tham dự vào, cùng lắm thì đến U Tuyền lại tránh Doanh gia là được.

Ai ngờ ba nhà này không phải là ăn ý một cách bình thường, nếu không đi thì đều không đi, mà hễ đi thì đều đi hết. Quả thực là cùng tiến cùng thối.

Ba người đưa ra hành động này làm cho Doanh Cửu Quang buồn bực rồi, bên trong nội trạch của Doanh phủ yên lặng như tờ. Y khi thì khoanh tay đi tới đi lui, khi thì vuốt râu trầm ngâm im lặng. Vẻ cau mày khó có thể giãn ra, đoán không ra ba lão già kia đang giở trò quỷ gì, cuối cùng quay đầu lại hỏi:

- Tả Nhi, ba cái lão già này sẽ không biết bày ra mưu kế gì khiến cho ta chui đầu vào bên trong chứ?

Tả nhi cũng có gương mặt khó coi:

- Lão nô đích thực không nghĩ ra có thể có bẫy rập gì. Đại thiếu gia dẫn đội săn thú, ba nhà bọn họ cần gì phải liên thủ đối phó Đại thiếu gia chứ? Không khỏi có chút nhỏ nói thành to...

Một điểm biến hóa nhỏ đúng là vẫn còn không có thể ảnh hưởng cái gì. Mấy nhà âm thầm lặp đi lặp lại thổ lộ là sẽ không đối ngoại với nhà ai, bởi vậy đến khi người ngựa săn thú của mấy nhà cuối cùng xuất phát, cũng không có người ngoài nào biết được chuyện lật ngược lật xuôi bên trong.

Quỷ Thị khách điếm, bên trong một gian phòng

trang nhà, lại thấy điên loạn đảo phượng.

Mây mưa xong rồi nghỉ ngơi, Từ Đường Nhiên

vuốt ve mỹ nhân bên cạnh với vẻ thỏa mãn.

Như Sương đầy mặt ửng hồng quấn người lên, ôm ấp làm nũng nói:

- Đại nhân. thiếp thân một mình cô đơn gối chiếc khó ngủ, hôm nay không được trở về lưu lại đây ở với thiếp thân được không?

Từ Đường Nhiên đôi mắt nhỏ híp lại, lại mở ra, vuốt ve thân người bóng loáng của nàng, cười ha ha nói:

- Đổi lại bình thường có lẽ được, nhưng mà lần này thật sự là không được chính ta đều là lén lén lút lút chạy tới gặp nàng đây.

Như Sương kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:

- Vì cái gì? Đại nhân đường đường là Phó tổng trấn, ra vào Tổng Trấn phủ còn cần len lén sao?

- Ai!