Phi Thiên

Chương 2710: Giết người diệt khẩu (2)




Lúc này Lâm Bình Bình hơi lộ ra kinh ngạc liếc nhìn người đi vào ngoài cửa, không phải là người khác, chính là phu quân của nàng Dương Triệu Thanh. Nàng sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì Dương Triệu Thanh không lên tiếng gọi bất kỳ liền trực tiếp xông vào. Nơi này còn có nữ quyến, trơ mắt nhìn Dương Triệu Thanh thẳng thừng bước nhanh tới trong phòng, không biết nói ám ngữ gì đó bên cạnh Miêu Nghị.

Hai nàng nhìn nhau, ý thức được giữa những nam nhân này khẳng định lại đang mưu đồ bí mật chuyện gì, hai người rất tự giác nghiêng đầu chuyên tâm vào chuyện trước mắt. Chuyện bọn họ không nên nhìn trộm thì không nên nhìn tới.

Dương Triệu Thanh không nói gì, chỉ truyền âm một câu bên cạnh Miêu Nghị:

- Đại nhân, hắn đã ra ngoài liên hệ rồi.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm bức Yêu ma tứ ngược đồ, hai má căng thẳng một chút. Dường như hắn cắn mạnh một chút, chậm rãi nhắm hai mắt lại, vô lực một tiếng:

- Trời sắp mưa, mẹ phải lập gia đình, dưa hái xanh không ngọt, ngươi đi đi!

Dương Triệu Thanh cúi đầu một chút, nhanh chóng xoay người bước nhanh mà đi. Phi Hồng, Lâm Bình Bình liếc mắt nhìn thân ảnh của hắn ra cửa, lại len lén liếc nhìn Miêu Nghị đứng trước bức họa thật lâu nhắm mắt không nói bất động. Rõ ràng tâm tình không cao hứng, không biết chuyện gì xảy ra, thật ra thì trước mắt trà đã nấu xong, nhưng không tiện đưa qua nữa...

Quỷ Thị phồn hoa, đầu đường hi hi nhương nhương, người đến người đi không một người lấy chân diện mục kỳ nhân. Bên dưới từng cái mặt giả được che giấu không biết là diện mục thật sự hay là lòng người.

Hai người đi theo sau lưng Dương Triệu Thanh cũng như thế, bước nhanh leo lên một tòa tửu lâu, đi vào trong một gian phòng trang nhà, bên trong cũng có hai người chờ. Họ gặp được Dương Triệu Thanh đến đồng loạt chắp tay hành lễ.

Dương Triệu Thanh trực tiếp đi đến trước cửa sổ nửa đóng, tận lực ẩn núp nghiêng người nhìn trộm ra phía ngoài. Một người bên cạnh chỉ chiếc thuyền hoa dần đã đi xa trên hồ dưới đất:

- Mục tiêu trên chiếc thuyền kia, không biết muốn đi về hướng nào. Nhân thủ bên đây đã chuẩn bị xong rồi. Đại nhân, chúng ta cần phải đối phó rốt cuộc là ai?

Dương Triệu Thanh lạnh lùng đáp:

- Không nên hỏi nhiều như vậy, thông báo cho người của ta an bài đi chạm trán.

- Dạ vâng!

Người bên cạnh lập tức móc ra tinh linh không biết đang liên hệ cùng ai.

Rất nhanh, một chiếc thuyền nhỏ cũng xuất phát ở bờ hồ không xa lắm, nhanh chóng đuổi kịp thuyền hoa, thấy ẩn hiện một người nhảy từ thuyền nhỏ lên thuyền hoa.

Bên trong gian phòng trang nhà, bốn người thủ hạ khoanh tay đứng ở bốn góc. Dương Triệu Thanh ngồi bên cạnh bàn nâng chén uống chầm chậm, nhìn không ra vẻ hỉ nộ ái ố bên dưới lớp mặt nạ, chỉ thấy ánh mắt âm trầm lạnh lẽo...

Một bầu rượu xuống bụng, Dương Triệu Thanh dường như ý thức được cái gì, nghiêng đầu hỏi:

- Còn chưa đáp lại sao?

Người trước đó lập tức lần nữa móc ra tinh linh, hồi lâu sau ngạc nhiên nói:

- Liên lạc không được.

Bốp! Dương Triệu Thanh vỗ chén rượu một cái:

- Lập tức sai người đi xem một chút.

Thuyền hoa vẫn ở chỗ cũ ung dung trong hồ, người chèo thuyền thi pháp giá thuyền đột nhiên cả kinh, chỉ thấy bất ngờ một thân ảnh bay tới, trực tiếp phá cửa sổ mà vào, chui vào trên thuyền lâu.

Lập tức có vài nhân viên kinh doanh thuyền hoa lắc mình lên thuyền lâu, đẩy cửa tra xét động tĩnh, kết quả thấy được một người ngã xuống đất, một người đứng ở bên cạnh bàn.

Người đứng thẳng phất tay lấy ra lệnh bài của Quỷ Thị tổng trấn phủ đưa cho người xông vào nhìn thấy. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm người ngã trên đất thất khiếu chảy máu, một tay kia móc ra tinh linh.

Nhanh chóng, một đám người bay tới sãi bước xông vào. Dương Triệu Thanh cầm đầu vừa thấy người ngã trên đất thất khiếu chảy máu thì gương mặt bầm đen, rõ ràng là triệu chứng trúng độc lập tức có chút trợn tròn mắt. Hắn ngược lại nhanh chóng quay đầu lại hỏi:

- Còn một người nữa đâu?

- Đi xuống bên dưới, đi rồi..

Lão Bản Nương của thuyền hoa trả lời một tiếng yêu ớt.

Dương Triệu Thanh nhanh chóng xuống lầu, một đá đạp ra cửa nhà xí, bên trong rỗng tuếch, làm gì còn có bóng dáng của người nào, thật ra thì hai tấm bảng làm chỗ ngồi ở lổ bài tiết đã bị người đẩy ra rồi. Dương Triệu Thanh tiến lên liếc nhìn chỗ lỗ hổng chảy nước của đáy thuyền, vừa vặn có thể chứa một người chui xuống. Bốn vách tường dính đầy thứ dơ bẩn đó rõ ràng có dấu vết cọ sát qua. Người hiển nhiên là chạy trốn từ nơi này rồi.

Khó trách trên thuyền không tìm được người. Mà chung quanh trên thuyền có người giám thị cũng không gặp người nhảy ra, cũng không thấy đáy thuyền bị phá vỡ tạo thành ảnh hưởng đối với con thuyền, xem ra là từ nơi này lặn xuống nước chạy rồi.

Một màn trước mắt làm cho Dương Triệu Thanh dở khóc dở cười. Tên kia thật đúng là đủ khả năng, thật đúng là chuyện gì cũng làm được, không ngờ lại có thể chui vào chỗ bẩn thỉu như vậy...

Bên trong Quỷ Thị tổng trấn phủ, Từ Đường Nhiên sau khi trở về chuyện thứ nhất chính là ngâm vào trong nước thơm. Một chiếc khăn lông nóng được ngâm thấu xếp thành hình chữ nhật vỗ vào trên trán. Hắn tựa vào bên cạnh ao ngang đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tuyết Linh Lung bỏ đi quần dài chỉ còn lại áo lót, dáng người uyển chuyển cũng ngâm vào trong nước nóng. Nàng lấy chiếc khăn lông khác ngâm nước giúp hắn lau chùi thân mình, nhìn một lát phản ứng của hắn, nhìn không lộ ra vui hay giận buồn, bèn truyền âm hỏi:

- Nói chuyện thế nào rồi?

Từ Đường Nhiên đáp buồn buồn:

- Không thế nào cả, trực tiếp bắt hắn làm thịt rồi.

Tuyết Linh Lung trên tay chợt ngừng, giật mình hỏi:

- Chàng giết hắn sao? Chàng cho dù muốn biểu lộ trung thành với đại nhân, cùng lắm là có thể nói cho đại nhân biết chuyện này, sao làm chuyện này đắc tội người sau màn chứ?

Bốp! Từ Đường Nhiên một phen kéo khăn lông trên trán đập vào trong nước, bỗng nhiên mở mắt trừng mắt nhìn nàng:

- Còn không phải nàng làm chuyện tốt đó sao, gặp được chuyện như vậy cũng không lập tức liên hệ báo cho biết ta, ngược lại cách một ngày mới cho ta biết, nàng bảo ta làm sao thổ lộ tấm lòng với đại nhân? Ta tại sao cần phải cách ngày mới thổ lộ tấm lòng? Là chẳng phải bởi vì trong lòng ta cũng do dự đáp ứng hay không đáp ứng? Nàng bảo đại nhân nghe xong sẽ nghĩ như thế nào? Trên tay nàng còn có tinh linh liên hệ với hắn, nàng bảo ta nói tốt cho nàng thế nào được? Ta chỉ có thể là giết chết hắn thu hồi lại đồ vật, làm cho sự tình thành chết không đối chứng, tránh cho sau này bị người uy hiếp!

Một tiếng leng keng, hắn lật tay ném cái tinh linh bên cạnh cái ao.