Phi Thiên

Chương 2696: Dám đánh thì đừng chạy (2)




Miêu Nghị thiêu nói văng nước bọt lên gương mặt nàng, xoay người bỏ đi.

- Thế nào! Hiện tại không có tâm tình rồi, năm đó trên giường lão nương, lời ngon tiếng ngọt lột quần lót lão nương tâm tình đó đi đâu mất vậy, chơi chán rồi có phải hay không? Tên khốn kiếp, đứng lại cho ta!

Vân Tri Thu cũng không phải là ăn chay, hai tay áo vén lên, lộ ra hai khúc cánh tay như ngó sen vậy, trực tiếp đuổi theo nhảy lên, hai cái bắp đùi quấn ở trên thắt lưng Miêu Nghị, cánh tay siết ở cổ của Miêu Nghị, giống như con bạch tuộc cái quấn lấy Miêu Nghị không thả, hung hăng cắn một cái vào đầu vai hắn.

- Ái ui...

Miêu Nghị đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, tức giận nói:

- Con đàn bà chanh dây nếu không buông ra đừng trách lão tử không khách khí đâu nghe!

Vân Tri Thu cắn thịt ở đầu vai hắn lắc cà lắc cà lắc bày tỏ là rùa không không nhả đầu, đồng thời răng ngà cũng lần nữa gia tăng lực ly hợp cắn cắn.

Miêu Nghị lập tức nổi trận lôi đình, cung cánh tay vung bàn tay to tướng lên vụt về phía sau một cái đánh cái mông của Vân Tri Thu chan chát bem bép. Hạ thủ phải nói là có chút nặng. Vân Tri Thu đau đến nhướn cả lông mày, nhưng mà máu khùng nổi lên rồi, càng đau nàng càng cắn dữ, thiếu chút nữa cắn luôn cả khối thịt vai của Miêu Nghị về trực tiếp làm món nhấm rượu luôn rồi.

Bức ép Miêu Nghị không có biện pháp nào, không thể không thi pháp xuất thủ, trực tiếp khống chế Vân Tri Thu luôn, lúc này mới gở “Bạch tuộc cái quấn ở trên người mình xuống, một cánh tay kẹp vào hông của nàng, một cánh tay kẹp ở dưới nách đi vào phòng ngủ... ném phút nàng lên trên giường.

Nhìn xem trên đầu vai của tự bản thân mình quần áo đã bị cắn ra dấu. Miêu Nghị chỉ vào đó tức giận mắng một tiếng:

- Con đàn bà chanh chua, lão tử sớm hay muộn gì cũng bỏ ngươi!

Tay áo vung lên, xoay người rời đi.

Vân Tri Thu cả người cứng lại không thể động đậy nhưng con ngươi chuyển động, trơ mắt nhìn Miêu Nghị đi rồi, hận đến ngứa hàm răng, cái mông cũng thật sự bị đánh đau rát rồi.

May mắn không bao lâu, Miêu Nghị lại im lặng không lên tiếng quay trở lại, đứng ở bên cạnh giường nhìn nàng chằm chằm một lát, cuối cùng thở dài, lại xuất thủ giải khai cấm chế trên người Vân Tri Thu rồi.

Vân Tri Thu thoáng một cái xoay người ngồi dậy, hắc hắc cười lạnh, cái loại ngoài cười nhưng trong không cười đó, cười khiến cho Miêu Nghị trong lòng phát lạnh, theo bản năng lui về sau một bước khoát tay nói:

- Thu tỉ mà. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi.

- Nói chuyện cái tên khốn kiếp ngươi!

Vân Tri Thu phất tay trực tiếp rút ra một thanh đại đao, trực tiếp một đao điên cuồng bổ ra. Cái này phải nói là cực kỳ hung hãn.

Miêu Nghị hoảng sợ, rụt đầu lắc mình né, tránh né được một đao, ánh đao soàn soạt phát hiện Vân Tri Thu là chơi thật, né đông né tây hô lên:

- Ngươi điên rồi sao!?

- Bị ngươi ép điên rồi, tên khôn kiếp, đánh nữ nhân mà còn lý luận gì nữa! Lào nương bưng trà rót nước cho ngươi, hầu hạ ngươi rửa mặt thay quần áo, quỳ xuống đất mang vớ mang giày cho ngươi, khi ngươi thú tính quá độ còn phải giở trò mèo hầu hạ gặp cái thứ ở đũng quần ngươi. Mỗi lần cho ngươi chơi đến hài lòng mới thôi, còn phải chiếu cố tiểu thiếp giúp cho ngươi, có điểm nào có lỗi với ngươi chứ, ngươi cứ như vậy đối xử với lão nương? Dám đánh lão nương, lão nương liều mạng với ngươi né... Đánh lão bà mình tính toán là có bản lãnh gì dám đánh thì đừng chạy, là nam nhân có gan thì ăn một đao của ta!

Vân Tri Thu xách đao đuổi theo chém như điên, sức lực đó so với nàng năm xưa làm nha đầu không có gì khác biệt. Nhớ lại hồi đó là nữ ma đầu nổi danh Đại Ma Thiên, làm người gặp người sợ, ma gặp ma teo. Đã nhiều năm như vậy tánh khí vừa nổi lên thì đến đúng thật là một chút cũng không thay đôi.

Thật ra nàng vẫn luôn như vậy. Lúc trước Miêu Nghị cùng nàng vẫn còn có chút ý tứ như vậy, còn chưa phát sinh quan hệ, còn chưa cưới nàng cũng giống như thế này, không có chuyện gì liền táy máy tay chân, có lần Miêu Nghị còn chưa biết phi hành liền đã từng bị nàng đá một đá từ trên bầu trời đạp rót xuống mặt đất rồi.

Theo lý thuyết, Miêu Nghị trước khi cưới nàng đã biết tánh khí nàng, cũng đã làm sẵn sự chuẩn bị tâm lý rồi, đã sớm chuẩn bị nhẫn nhịn tha thứ khuyết điểm của nữ nhân này, nhưng nữ nhân này thật sự muốn phát cơn tam bành, vẫn khiến cho hắn có chút chịu không nổi, cái bà tổ bà tông này làm sao mà cái gì cũng dám nói ra hết vầy trời. Ngay cả cái loại chuyện riêng tư đó cũng dám trực tiếp nói ra, còn có thể để cho người ta sống nữa hay không vậy?

Cái vụ đao quang kiếm ảnh này không coi vào đâu. Dựa vào tu vi Miêu Nghị bây giờ Vân Tri Thu muốn thương tổn hắn cũng không dễ dàng, mấu chốt là trong miệng nàng ùa ra mọi thứ không thể ngăn cản. Cái giọng cũng không thu liễm một chút nào, làm như sợ mọi người không nghe được vậy, kêu rú quát ra, nghe mà Miêu Nghị ứa mồ hôi trán lạnh mồ hôi lưng tâm thần thất thủ, thiếu chút nữa bị chém trúng một đao.

Ầm! Rào rào!

Chỗ ánh đao lóe lên, cái gì là bàn, cái gì là ghế đều trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, trong vương phủ thứ gì cũng đều là đồ tốt a.

Ầm ầm! Một mặt tường trực tiếp bị chém sập luôn rồi.

Thân hình Miêu Nghị nhoáng lên một cái từ trong vách tường sụp đổ lắc mạnh bay ra ngoài.

Hắn cho là hắn đi ra ngoài rồi, phía ngoài có người sẽ thấy, Vân Tri Thu sẽ phải có chỗ cố kỵ, sẽ phải thu liễm một chút mà dừng tay, ai ngờ Vân Tri Thu khẽ quát một tiếng:

- Tên khốn kiếp, đừng chạy!