Phi Thiên

Chương 2666: Nam Ba sư môn (2)




Sát khí mãnh liệt trong cơ thể bị hóa giải, Duẫn Minh ngước mặt máu me nhầy nhụa lên, dần dần lộ ra nụ cười thảm:

- Người ta đồn đãi Ngưu Hữu Đức là mãnh tướng của Thiên Đình, như vậy mà vẫn không siêu độ được ngươi, dưới tay người nổi danh không có kẻ yếu, quả thật là danh bất hư truyền. Bần tăng tự biết lúc này muốn không chết cũng khó khăn, cho một cái thống khoái đi!

Miêu Nghị không thèm dài dòng cùng hắn, nơi này không phải là địa phương nhiều lời, hắn không có cách nào xác định Tuệ Lâm tinh có gút mắt gì với chuyện nayỳ, hơi hơi nghiêng đầu với Diêm Tu:

- “Nơi này không nên ở lâu, thu thập một chút đi.

Diêm Tu lập tức thu Duẫn Minh, Ngũ Long Pháp Bảo đưa cho Miêu Nghị, quay đầu lại nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, thứ nên lượm không bỏ qua cái gì.

Miêu Nghị cầm trong tay kim loại pháp cầu ngũ long, hủy diệt pháp ấn trong đó, đánh trên pháp ấn của tự bản thân mình, tử tế nghiền ngẫm một phen xong, lĩnh ngộ phương pháp khống chế trong đó.

Chỉ thấy hắn đơn chưởng cầm ngũ long cầu trong lòng bàn tay, quả cầu đột nhiên tuôn ra hà quang, năm con rồng lập tức sống lại như những con rắn nhỏ bình thường, dần dần trở nên lớn hơn, đồng loạt uyển chuyển phóng lên cao, hóa thành năm con rồng lớn quấn quanh hắn nhanh chóng xoay quanh bay múa, ngay sau đó phi long trên người lần nữa hiện lên ánh sáng năm màu.

Thưởng thức một hồi xong, Miêu Nghị lần nữa đưa ra một bàn tay để ngang, năm con rồng xoay quanh lại vụt ào tới lòng bàn tay của hắn, đồng thời nhanh chóng từ lớn biến thành nhỏ, lần nữa gom lại thành quả cầu kim loại điêu hình rồng trông rất sống động.

- Lục phẩm pháp bảo!

Thưởng thức ngũ long cầu, Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, mỉm cười, đây chính là món lục phẩm pháp bảo thứ nhất mà hắn thu được, tu vi đến Thải Liên cảnh giới vừa vặn có thể khống chế, sau một lát bỏ vào trong túi.

Không bao lâu Diêm Tu trở về, hai người nhanh chóng xông phá bầu trời mà đi, nhanh chóng độn đi rời khỏi Tuệ Lâm tinh.

Trên đường dịch dung xong hai người cấp tốc vượt qua tinh không mịt mùng, lần này không có phóng thích diệu tồn dẫn đường, cũng không có nói chuyện đã xảy ra cho bất kỳ kẻ nào.

Lam Dạ tinh, trên một tòa hải đảo Lam Dạ tự, sóng lớn vỗ bờ, Đa Lực La Hán đứng trên đá ngầm ở bờ biển, thần sắc ảm đạm, khẽ ngẩng đầu, không nói nên lời nhìn trời.

Đã hai ngày rồi, thời gian hai ngày mà không có được tin của đệ tử phái ra, dưới tình huống bình thường đệ tử phái ra mỗi ngày đều sẽ ít nhất liên hệ một lần cùng hắn để bẩm báo tình huống. Hắn tự nhiên cũng liên lạc qua, tinh linh toàn bộ cắt đứt liên lạc, năm tên đệ tử không một tên nào có thể liên lạc, biểu thị tử vong.

Thế nhưng hắn vẫn ôm một chút hi vọng, hy vọng là có những khả năng khác, nhưng mà hai ngày trôi qua rồi, hắn lại hỏi đon hỏi ven một chút về đệ tử của Hoài Ngọc La Hán là Diệu Tồn như thế nào rồi, kết quả Hoài Ngọc La Hán cũng đang buồn bực chuyện này, nói liên hệ thật ra thì có thể liên lạc được Diệu Tồn, nhưng mà Diệu Tồn không có bất kỳ đáp lại nào, cũng không biết chạy đi nơi nào.

Đa Lực La Hán vừa nghe thế, lòng lạnh rồi, năm tên đệ tử khi vây khốn Ngưu Hữu Đức, liền truyền tin báo cho hắn biết, nói là đã vây khốn Ngưu Hữu Đức cùng mọi người rồi. Báo cho biết và hỏi ý của hắn là có phải tiêu diệt diệt khẩu Diệu Tồn hay không, hắn ngầm cho phép rồi.

Nhưng hôm nay Diệu Tồn còn sống, năm tên đệ tử lại mất đi liên hệ, tự nhiên là thất thủ rồi.

Hắn có chút không nghĩ ra, Ngũ Long châu là pháp bảo thành danh của hắn, uy lực bao lớn hắn biết rõ, đối phó một vị Ngưu Hữu Đức sẽ không có vấn đề mới đúng, huống chi đã vây khốn Ngưu Hữu Đức rồi, thế nào còn có thể thất thủ?

Rào rào! Một cơn sóng lớn đánh tới, hơi nước lạnh như băng đập vào mặt, làm cho Đa Lực La Hán lấy lại thần, nhìn tinh linh nắm chắc trong tay, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Mới vừa rồi liên lạc qua với Doanh gia bên đó, bày tỏ mình bên này đã thất thủ rồi, tự bản thân mình rất có thể đã bại lộ rồi, muốn cầu Doanh gia trợ giúp, giúp hắn tìm một vị trí ẩn thân ở Thiên Đình bên đó.

Ai ngờ Doanh gia vừa nghe như thế, thoáng một cái trở mặt không nhận nợ rồi, bày tỏ nghe không hiểu hắn nói là có ý gì, sau đó liền cắt đứt liên hệ với hắn.

Rất hiển nhiên, Doanh gia căn bản không sợ hắn nói gì sai, ngươi nói cái gì người ta đều không nhận, không có bằng chứng không chứng cứ, dựa vào cái gì nói là Doanh gia ta điều khiển chứ? Nếu như Ngưu Hữu Đức chết rồi, Đa Lực hắn chọc ra chuyện này đến, đó chính là đại sự rồi, bất kể phương diện nào cũng đều sẽ không bỏ qua. Thế nhưng Ngưu Hữu Đức không chết, cho dù là mọi người đoán được là Doanh gia điều khiển, Doanh gia chết không thừa nhận, ai cũng không thể làm gì được họ, hiện tại chứa chấp Đa Lực một khi bị người phát hiện thì đó mới thật là bị người nắm cán.

Nhưng đối với Đa Lực mà nói thì rất khác rồi, bị Doanh gia để mắt tới liền không có lựa chọn nào khác, không thành công thì thành nhân, ngươi cho dù là hận Doanh gia đến phải thấu xương cũng vô dụng, ngươi không tư cách đôi co với Doanh gia là con quái vật khổng lồ như vậy, ngươi cho dù liều chết cũng không gây thương tổn đến chút da lông của Doanh gia, cũng không có tư cách đôi co với nhà người ta. Sự tình một khi bại lộ, Cực Nhạc Giới cần phải trả lời câu hỏi cho Khấu Thiên vương, hắn chỉ có một con đường chết.

“Ai!”

Thở dài, Đa Lực lắc mình lược không mà đi, xuyên phá bầu trời, đi không từ giả, trốn vào chỗ sâu mờ mịt trong Tinh Hải...

Mấy ngày xong, một viên tinh cầu vân ba giảo quyệt xuất hiện ở trước mắt Miêu Nghị và Diêm Tu, hai người bình tĩnh lờ lững tạm dừng trong khung trung quan sát.

Viên tinh cầu này thể tích không nhỏ, hơn nữa còn là tương đương khổng lồ, phóng tầm mắt nhìn lại rõ ràng có vòng khí quyển bảo vệ, nhưng bên trong trời lại có vẻ như rất u ám.

Nhìn xem tinh đồ xong, Diêm Tu quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị:

- Đại nhân, cần phải ẩn thân ở độc tinh này sao?

Miêu Nghị nhìn chằm chằm tinh cầu trước mắt nói:

- Rất lâu trước kia, khi tinh đồ còn chưa thịnh hành, độc tinh này có một cái tên khác, tên là Nam Vô tinh, chính là một trong Phật Môn Thánh Địa có Phật hiệu thịnh vượng, là một nơi chung linh dục tú, động thiên phúc địa. Sau đó Nam Vô môn thu một người tên là Nam Ba làm đệ tử, trong lúc tu hành phát hiện đệ tử này chính là dị loại, đánh đệ tử này thành trọng thương nhưng vẫn không có bắt được, để cho hắn chạy thoát. Nam Vô môn lại trục xuất kẻ này khỏi sư môn trên danh nghĩa, trách cứ đệ tử kia là yêu tăng, đồng thời thông báo cho người trong đồng đạo hỗ trợ tập nã đến cùng.

- Yêu tăng? Nam Ba?

Diêm Tu dừng một chút, chợt kinh ngạc:

- Chẳng lẽ là tinh không đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết - Yêu Tăng Nam Ba?

Diêm Tu ở trong Đại thế giới đã nhiều năm như vậy, mơ hồ cũng đã nghe nói qua cái nhân vật này.

- Không sai, chính là hắn, nơi này từng là sư môn của hắn.

Miêu Nghị gật gật đầu, nhìn chằm chằm tinh cầu lờ mờ lưu chuyển trước mắt nói:

- Khi Yêu Tăng Nam Ba lần nữa quang lâm Nam Vô tinh, hạo kiếp của Nam Vô môn liền kéo tới, cũng không biết Nam Vô môn năm xưa rốt cuộc làm qua cái gì đối với Yêu Tăng Nam Ba, Yêu Tăng Nam Ba chẳng những huyết tẩy Nam Vô môn, giết không chừa mảnh giáp, còn làm hỏng Nam Vô tinh, đánh xuyên qua vỏ quả đất, khiến cho địa hỏa ngập trời, hơn nữa đầu độc xuống địa hỏa, thẳng thừng biến một tinh cầu mỹ lệ thành độc tinh, biến mỹ lệ thành xấu xí, làm cho Nam Vô môn không còn có khả năng xây lại ở Nam Vô tinh, từ đó về sau nhiều năm hiệu lệnh thiên hạ tập nã các đệ tử của Nam Vô môn vừa khéo không có mặt trong tai kiến khi đó, có thể thấy được Yêu Tăng Nam Ba này quả thực là hận Nam Vô môn đến mức tận xương tủy.