Phi Thiên

Chương 2654: Pháp hội thọ đản (1)




Nàng ta đang khen mình hay đang châm biếm mình thế? Trong nội tâm Miêu Nghị chán nản vô cùng, cười ha ha im lặng không nói tiếng nào.

Từ lâu nghe thấy danh tiếng? Những người khác nghe thấy lời nói của Phổ Lan Cư Sĩ đều nén cười, phát hiện tiếng xấu của tên Ngưu Hữu Đức này lan truyền thật xa!

Cho dù nói nghe thấy danh tiếng của hắn đã lâu, mọi người còn tin được, nhưng bốn chữ “phong thái bất phàm” vừa xuất hiện, trên cơ bản vẻ mặt mọi người đều hiện lên thần sắc trêu chọc Miêu Nghị không ít người có thiện cảm với vị Cư Sĩ này, hiển nhiên bởi vì có quá nhiều người nhìn Miêu Nghị không vừa mắt.

Tuy rằng trò chuyện vài câu với Miêu Nghị, nhưng Phổ Lan Cư Sĩ cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng trao đổi với những người khác vài câu.

Còn Miêu Nghị vẫn giữ vững trầm mặc, dù sao thì sau này hắn muốn làm một chút chuyện tại Cực Nhạc Giới này, không muốn đắc tội với người ở đây.

Sau một phen trao đổi lẫn nhau, Phổ Lan Cư Sĩ quét mắt nhìn phản ứng của Miêu Nghị, sau đó kết thúc lời lẽ khách sáo của đôi bên:

- Hôm nay là thọ đản của Lam Dạ Bồ Tát, bần tăng không thể dùng giọng khách át giọng chủ, sẽ làm chậm trễ thời gian pháp hội đã được Bồ Tát sắp xếp từ trước.

Mọi người đều đồng loạt gật đầu đồng ý, lần lượt tản đi.

Lúc đi xuống bậc thang Đại Hùng Bảo Điện, Doanh Dương nhìn chăm chú bóng lưng Miêu Nghị, sau đó quay đầu nhìn sang Đa Lực La Hán đã đi xuống trước một bậc, hắn truyền âm nói:

- La Hán cảm thấy Ngưu Hữu Đức này là người như thế nào?

Đa Lực La Hán nghiêng đầu, ngạc nhiên liếc nhìn hắn, đương nhiên cũng biết đại khái ân oán giữa Miêu Nghị và Doanh gia, vì thế cười thản nhiên trả lời:

- Không biết nhiều lắm dường như lời nói của thí chủ có ẩn giấu huyền cơ khác?

Doanh Dương:

- La Hán không cần phải biết mà cố hỏi, nói một cách rõ ràng, ta không muốn hắn còn sống trở về, nếu hắn trở về, giống như Doanh mỗ bị nghẹn ở trong họng, không thể nuốt trôi, La Hán có cách nào giúp ta không?

Đa Lực âm thầm kinh hãi nói:

- Doanh thí chủ đang nói đùa đây à? Dù sao hắn cũng là con rể của Khấu Thiên Vương, ai dám chọc đến hắn chứ?

Doanh Dương:

- Thiên Đình không thể nhúng tay vào Cực Nhạc Giới, Khấu Thiên Vương cũng không dám trở mặt với Cực Nhạc Giới, ắt hẳn La Hán có biện pháp thỏa đáng để xử lý việc này.

Đa Lực:

- Doanh thí chủ cứ nói đùa, bần tăng không hiểu ý định của Doanh thí chủ là gì cả.

Hắn đã từ chối đối phương vô cùng lịch sự rồi. Doanh Dương vẫn không chịu buông tha nói tiếp:

- Lan Hán cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần trong phạm vi tình lý đều có thể thương lượng được.

Đa Lực:

- Bần tăng nhận ý tốt của Doanh thí chủ, năng lực bần tăng có hạn. A Di Đà Phật.

Doanh Dương cười lạnh thành tiếng.

- Ta nghe quản gia từng nói, thế lực Đa Lực La Hán không thể kinh thường, đệ tử dưới tay rất đông, tiêu hao cũng không ít, một ít sản nghiệp bên Thiên Nhai được xử lý che giấu vô cùng tốt. Vì để giúp đỡ ém nhẹm bí mật của La Hán, Doanh gia đã hao phí không ít công sức đâu.

Hắn vừa dứt lời đã phất tay áo đi nhanh đến bậc thang cuối cùng của Đại Hùng Bảo Điện, bộ dáng giống như đang nói, ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời thừa nào nữa, ngươi cứ xem rồi làm đi.

Lông mày Đa Lực La Hán hơi giật giật, trông theo bóng lưng của hắn, rơi vào trong trầm mặc thật lâu...

Pháp hội thỏ đản sắp bắt đầu, bên trong Lam Dạ Tự, rất nhiều vị khách được mời ra ngoài chùa xem buổi lễ được tổ chức.

Bốn phía thoạt nhìn không giống bình thường, biển xanh vô tận, từng hòn đảo phân bố chi chít như sao trên bầu trời. Miêu Nghị hơi không hiểu được xem lễ là xem cái gì.

Không lâu sau.

- Boong... boong... boong...

Từng tiếng chuông vang vọng đỉnh núi, thanh âm vang vọng khắp nơi.

- Ly bà ly bà để, cầu ha cầu ha đế, đà la ni đế. Những người từng nghe qua Lam Dạ Bồ Tát nói chuyện cũng biết được đây là thanh âm của ai rồi.

Lam Dạ Bồ Tát ngâm xướng kinh Phật không nhanh không chậm, chậm rãi truyền ra từ bên trong Lam Dạ Tự, mặc dù thanh âm không lớn, giống như đang ngâm xướng nhẹ nhàng bên tai từng người, nhưng lại dày đặc phiêu đãng giữa thiên địa rộng lớn, khiến cho mọi người không nhịn được phải quan sát bốn phía, trong vô thức mà tìm kiếm thanh âm này phiêu đãng theo hướng nào.

- Cốc cốc cốc cốc...

Ngay sau đó, bên trong Lam Dạ Tự truyền ra tiếng gõ mõ dày đặc, tiếng đánh dần dần đều đặn, bắt đầu có tiết tấu, nhịp điệu, hòa cùng với tiếng ngâm xướng kinh Phật của Lam Dạ Bồ Tát.

Trên mặt biển đột nhiên phát ra tiếng gõ mõ, chúng tụ tập từ bốn phương tám hướng đến hòn đảo nhỏ này.

- Ly bà ly bà đế, cầu ha cầu ha đế, đà la ni đế…

Tiếng mõ hòa quyện vào trong giọng ngâm xướng của Lam Dạ Bồ Tát, tiêng ngâm xướng từ bốn phương tám hướng cũng tụ tập lại đây, cuối cùng chỉnh hợp ăn khớp với nhau, thoáng cái đã tạo thành một cổ thanh âm lượn lờ không ngừng quanh quẩn trong thiên địa, mà trong đó giọng ngâm của Lam Dạ Bồ Tát giống như ngọn cờ đầu, làm ai cũng có thể phân biệt được.

Không biết có bao nhiêu chúng hòa thượng tung kinh văn này, thế nhưng tiếng ngâm xuống ngân nga nhẹ nhàng này dần dần tích tụ một cổ sức mạnh ẩn giấu bên trong thế giới tối tăm, khiến cho lòng người nhộn nhạo, thậm chí trong nội tâm bọn họ sinh ra cảm giác vô cùng bực bội, tựa hồ tâm ma trong lòng mình cũng bị dẫn dắt phá kén đi ra.

Những vị khác ăn mặc kiểu trần tục nhìn chung quanh, cố gắng nén nhịn sự không kiên nhẫn, còn một vài vị tăng khách chắp tay trước ngực nhắm mắt, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như đang nói điều gì đó.

- Đùng!

Một tia sấm chớp vắt ngang trời đột nhiên xuất hiện, chấn động cả một vùng trời, dọa mọi người nhảy dựng lên, trong nháy mắt giải trừ phiền muộn trong lòng mọi người.

Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn trời, tia sét trên không trung đã biến mất, nhưng tiếng sấm vẫn mơ hồ truyền ra từ bốn phương tám hướng. Mọi người quan sát thấy từ chân trời bốn phía đều có một sợi màu đen lũ lượt kéo đến vây kín nơi đây, khi họ mở pháp nhàn nhìn kỹ thì mới biết đó chính là từng đợt mây đen cuồn cuộn lao tới.

Khí thế mây đen cùng tiếng sấm rền vô cùng vang dội. Sóng gió nổi lên, che lấp vầng mặt trời chói chang rực rỡ, ngay cả màu xanh còn sót lại cũng dần dần mất hẳn, cột sáng chiếu xạ trên Lam Dạ Tự cũng tan biến không thấy gì nữa, cuối cùng cả thiên địa đều bao trùm một màu đen kịt, phảng phất như có một con yêu ma cắn nuốt hết thảy thiên địa vậy.

- Ầm ầm!

Từng tia sét chuyển động giống như những con rắn điện xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp mây đen cuồn cuộn, chiếu sáng từng gương mặt vị khách đang xem lễ.