Phi Thiên

Chương 2630: Dương Khánh cảm động (1)




Trong chính sảnh, một đám nhân chứng đến chứng kiến, ngay cả những người không có phận sự cũng đến xem náo nhiệt, ví dụ như Thiên Diện Yêu Hồ, Vân Nhược Song cũng chen chúc tham gia.

Vợ chồng Dương Khánh biết rõ không thể trốn tránh được, Tần Vi Vi lại càng không, ngay cả Hồng Trần cũng phải xuất hiện trình diện, đám người Cơ Mỹ Lệ không ở đây, nếu không cũng phải ra mặt.

Vân Tri Thu đang ngồi ngay vị trí nữ chủ nhân, vẻ mặt phảng phất nét vui vẻ. Tam cô của nàng hay ngay cả Vân Hà, Kiều Công Công đứng một bên nhìn nàng, không ai biết trong nội tâm Vân Tri Thu đang nếm trải điều gì, phỏng chừng chẳng có người phụ nữ nào có thể tươi cười chân thật cho được.

Với tư cách là nhà mẹ đẻ, vẻ mặt Hồ Duyên Thái Bảo cũng tỏ ra vui mừng khiến người ngoài nhìn vào không nhận ra được thật giả thế nào, thực ra trong lòng hắn thực sự chán ngán, nếu không phải An sư muội đã sớm gả đi, không biết cái thằng Miêu Nghị kia có muốn cưới luôn cả An sư muội không nữa?

Hết đứa con gái này đến đứa con gái khác của An Như Ngọc đều trở thành thiếp thất của Miêu Nghị, hắn thực sự hơi nghi ngờ có phải toàn bộ nữ nhân tại Thiên Ngoại Thiên đều chuẩn bị cho Miêu Nghị hay không, nhất là về bối phận, điều này càng khiến hắn chán nản cùng cực, hắn chẳng biết tỷ muội Lan Huyên xưng hô thế nào với Hồng Trần.

Cuối cùng thì cao tầng ngũ Thánh đều đã đến đông đủ, những người khác không có nhiều suy nghĩ như vậy, thứ nhất là chúc mừng, sau đó bọn họ tập hợp lại Vô Lượng Thiên để thương lượng sự tình trọng đại.

Không bao lâu, Miêu Nghị dẫn Nguyệt Dao đến, Nguyệt Dao đã đổi kiểu tóc thành kiểu phụ nhân, nàng cảm thấy việc này chả có vấn đề gì cả, cho đến khi nàng bước vào chính sảnh, nhìn thấy dáng vẻ mọi người đang mỉm cười nhìn mình, áp lực bỗng nhiên ập đến, Nguyệt Dao cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt.

Miêu Nghị tạm thời tách ra đi đến ghế chủ vị, trước mặt mọi người Vân Tri Thu vẫn để lại thể diện cho Miêu Nghị nàng đứng dậy hành bán lễ đón chào. Sau đó cả hai cùng ngôi xuống.

Nguyệt Dao khó nhịn cảm xúc ngượng ngùng đứng giữa chính sảnh trong tâm mắt của mọi người. Tuyết Nhi bưng trà đưa đến tay nàng, dẫn dắt sơ lượt.

Khi đứng đối diện với Vân Tri Thu, lần đầu tiên Nguyệt Dao phát hiện mình không dám nhìn thẳng vị chủ mẫu này, dù sao lúc trước nàng đã đắc tội với người ta quá ác, nàng cúi đầu xấu hổ hành lễ, hai tay dâng ly trà đến trước mặt Vân Tri Thu, giọng điệu hơi căng thẳng, nói:

- Mời phu nhân dùng trà.

Vân Tri Thu mỉm cười nhìn nàng, nhưng vẫn không đưa tay đón lấy chén trà đó. Miêu Nghị nghiêng mắt nhìn Vân Tri Thu đang thờ ơ, trong lòng bắt đầu hồi hộp, pha lẫn chút căng thẳng.

Đây chính là ra oai phủ đầu rồi, mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm tình hình trước mắt, mọi người đều âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ việc Miêu Nghị nạp thiếp vẫn chưa thông qua sự đồng ý của phu nhân? Nếu thực sự là vậy, hậu trạch chắc chắn náo loạn rồi.

Hồ Duyên Thái Bảo mím chặt môi không nói gì cả.

Đối phương trì hoãn không thèm phản ứng, hai tay bưng trà của Nguyệt Dao hơi run rẩy, nàng chính thức cảm thấy căng thẳng rồi, nếu hôm nay Vân Tri Thu không chịu tiếp nhận chén trà này, nàng sẽ trở thành trò cười cho khắp thiên hạ bàn tán lời ra tiếng vào, thời khắc này, nàng cuối cùng cũng ý thức được nữ chủ nhân của căn nhà này là ai, nàng bỗng dưng cảm thấy áp lực cực lớn toát ra từ Vân Tri Thu, đè ép nàng đến mức không thở nổi.

Kể cả Hồng Trần luôn bình tĩnh cũng phải nhăn đôi lông mày hồi hộp thay Nguyệt Dao, Vân Tri Thu có bao nhiêu đanh đá, dù sao nàng đã từng được lĩnh giáo Vân Tri Thu, hiểu rõ nàng ấy có bao nhiều đáo để lợi hại.

Nhưng rất may, Vân Tri Thu không làm Nguyệt Dao khó xử quá lâu, nàng cười hỏi:

- Muội muội, kể từ tối hôm qua, ngươi biết ngươi là người của ai chứ?

Nguyệt Dao cố gắng hết mức khống chế giọng mình không quá run rẩy mà thành thực trả lời:

- Người Miêu gia.

- Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay.

Vân Tri Thu đáp lại một câu ẩn chứa đầy hàm ý, sau đó đón nhận tách trà trong tay nàng, mở ra nhấp một ngụm sau đó thuận thế đưa cho Tuyết Nhi:

- Được rồi, muội muội không cần đa lễ, từ nay về sau đã trở thành người một nhà rồi.

Nàng đứng dậy, đỡ lấy cánh tay Nguyệt Dao vẫn còn đang hành bán lễ, giúp nàng đứng dậy.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình Miều Nghị giống như trút được gánh nặng, vừa rồi Miêu đại quan nhân suýt tí nữa đã truyền âm cầu xin Vân Tri Thu tha thứ, hù chết hắn mà.

Sau đó Nguyệt Dao đến chỗ Miêu Nghị nhận sự chúc mừng của những vị khách, âm thanh chúc mừng vang lên không ngừng, nhưng hắn cũng nhìn thấy ánh mắt đầy nổi u oán của Tần Vi Vi.

Không thể không u oán, đừng nói những chuyện khác, một chuyện vô cùng rõ ràng là Miêu Nghị vốn nên chỉ thuộc về một mình nàng, nhưng hiện tại nàng không thể nào đi tranh giành cùng với người mới, đương nhiên, gần đây Miêu Nghị đang ở cùng với Nguyệt Dao rồi.

- Tỷ phu, chúc mừng.

Vân Nhược Song dùng giọng điệu ôn hòa đến chúc mừng hắn, nhưng đáy mắt bao hàm sự khinh bi, khinh bỉ lòng tham của Miêu đại quan nhân quá lớn, lấy nhiều người đến vậy. May mắn là Vân Hà sợ nàng làm điều xằng bậy, nên kéo nàng ra đăng sau.

Thiên Diện Yêu Hồ cùng đi chung với Vân Nhược Song cũng quăng cho Miêu Nghị ánh mắt khinh bỉ tương tự, nàng đã nghe Vân Nhược Song nói, lúc trước vị này đã cười rất nhiều tiểu thiếp, hơn nữa yêu ma quỷ quái gì cũng đều có đủ, ngay cả người xuất gia tu hành cũng cưới nốt, hương vị nào cũng đã nếm thử. Những tưởng khi còn ở Đại Thế Giới, Miêu Nghị rất tự ái, không gần nữ sắc, nàng hoàn toàn không ngờ rằng tên này càng ngày càng xấu xa, không biết xấu hổ.

Sau khi trò chuyện xã giao vài câu, Vân Tri Thu kéo Nguyệt Dao, Hồng Trần và Tần Vi Vi cùng những nữ nhân khác đi ra ngoài. Khách mời cũng rời đi, chỉ để lại Miêu Nghị, Dương Khánh và cao tầng ngũ quốc, bọn họ có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Không phải là việc gì khác, bọn họ chính là đang bàn luận xem làm sao để di chuyển người đến Đại Thế Giới, điều này rất cần các quốc gia phối hợp thực hiện, tu sĩ trong thiên hạ quá nhiều, nếu chỉ dựa vào Vô Lượng Quốc thì tiêu phí rất nhiều thời gian.

Tin tức này lan truyền khắp giới tu hành trong tiểu thế giới, cả giới tu hành đều sôi trào ùng ục, bọn họ đã mơ tưởng đến Đại Thế Giới đã lâu, hơn nữa chuyện di chuyển này không cần xét đến tu vi cao hay thấp, chỉ cần là tu sĩ thì được, vì thế khiến bọn họ vô cùng sung sướng.

Nhưng vấn đề khó khăn hiện tại là, số lượng tu sĩ chính thức ở thế giới nhỏ, cộng thêm các môn phái khác, các tán tu đã có thể lên đến một trăm ba mươi triệu người rồi, Miêu Nghị đề xuất ý kiến chỉ phái chừng trăm tu sĩ chịu trách nhiệm thu thập nguyện lực tại thế giới nhỏ, còn toàn bộ số tu sĩ còn lại đề được chuyển đến Luyện Ngục. Đương nhiên, Miêu Nghị sẽ không tiết lộ ra việc bọn họ sẽ dời sang Địa Ngục, chỉ nói mập mờ rằng sẽ đi đến Đại Thế Giới.