Phi Thiên

Chương 2590: Lễ vật của Tín Nghĩa Các (1)




Thất Tuyệt bừng tỉnh hiểu ra, nói:

- Giang Nhất Nhất chính là chứng cứ tốt nhất, chứng minh chúng ta vẫn không biết nội tình, thế nhưng bọn họ sẽ hoài nghi chúng ta vì sao lại muốn đem người giao cho Ngưu Hữu Đức.

Tào Mãn cười mói:

- Đây chính là mánh khóe lợi hại của lão gia tử, bây giờ ai tinh mắt đều biết Khấu gia và Hạ Hầu gia đã có giao dịch bên trong, Khấu gia trợ giúp Thiên Hậu sinh con nối dõi, Hạ Hầu gia trợ giúp Ngưu Hữu Đức có chỗ dựa ở Quỷ thị. Giang Nhất Nhất chết cũng không chịu nhận tội, chúng ta đem người giao cho Ngưu Hữu Đức xử lý cũng rất dể hiểu, nói trắng ra vẫn là như ý của Khấu gia, muốn giúp cho Ngưu Hữu Đức (ở Quỷ thị tạo chút thành tích, Ngưu Hữu Đức bắt được Giang Nhất Nhất chính là lập công đúng không? Sau đó Thiên Hậu bên đó cũng sẽ có động tác, lập công khen thưởng mà, mọi người vừa nhìn, sẽ thấy tất cả đều hợp tình hợp lý, mà chúng ta lại cầm không ra điểm yếu để uy hiếp. Thượng Quan Thanh bên đó cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm, việc này liền cho qua.

Xoay người bước thong thả đến trước cửa sổ, nói:

- Mà Khấu gia đó, đương nhiên cũng sẽ biết là chúng ta bên này giúp đỡ Ngưu Hữu Đức lập công. Khấu gia không phải không thấy thỏ không thả diều hâu sao, hôm nay chúng ta bên này đã ném thỏ ra rồi, Khấu gia bên đó cũng nên tăng thêm lực rồi. Nói chung ý tứ của lão gia tử là, việc Thiên Hậu sinh con nối dõi, cố gắng để Khấu gia dốc càng nhiều lực càng tốt, Thanh Chủ có thể tránh né được một lúc chứ không thể tránh né được cả đời, sớm muộn gì cũng vẫn phải nhả ra. Loại nhược điểm này có thể không cần tận lực, tạm gác lại chờ sau này phát huy tác dụng then chốt, hà tất gì phải thuyết phục Khấu gia ở bên ngoài lật bài, đến lúc đó rõ ràng là bản thân chúng ta cùng phát lực ra.

mà hậu đài phía sau Ngưu Hữu Đức này cũng có ý nghĩa, cho dù không có Khấu gia lên tiếng, chúng ta cũng không thể để hắn xảy ra chuyện ở Quỷ thị được, hai bên đều cần phải dùng lực, vẫn là từ chỗ Khấu gia bên đó thuận tiện tìm được chút lợi ích.

Quay người lại, lại nói:

- Ngoài ra còn có một điểm, lão gia tử nói, lần này chúng ta là trong vô ý đạp phải đuôi chó, sợ là phải khiến cho một vài người chó cùng rứt dậu, đem người ném cho Ngưu Hữu Đức, có thể tránh được những tổn thất không cần thiết, ai sẽ dám tấn công Quỷ thị Tổng trấn phủ, một khi bị Khấu Lăng Hư bắt được điểm yếu chiếm được tình lý, phải hỏi cái đầu mình có phải là cứng rắn hơn binh mà đại quyền trên tay Khấu Lăng Hư không. Nếu thật sự phải có người không lý trí, tình nguyện xung động, nói không chừng còn có thể có chút thu hoạch ngoài ý muốn.

Sau khi nghe hiểu rồi, vẻ mặt Thất Tuyệt lộ ra thần sắc khâm phục, tự đáy lòng thở dài nói:

- Lão gia tử quả nhiên là anh minh.

Tào Mãn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu nhẹ một cái, yêu ớt thở dài nói:

- Hạ Hầu gia có thể duy trì liên tục cho đến ngày hôm nay thật không dễ dàng gì, công lao của lão gia tử không thể không có!

Hoàng Phủ thể gia, đại trang đại viên, phong cảnh tĩnh mịch.

Hoàng Phủ Án gương mặt căng thẳng bước nhanh mà đi, sắc mặt của Hoàng Phủ Đoan Hạo cũng rất khó coi, nhắm mắt đi theo phía sau phụ thân, trước sau tiến vào một tòa đình viện bằng cό mộc cao vút, dừng lại chỗ một đình đài lầu các ở phía xa truyền âm nói chuyện.

Trong đình đài lầu các, gia chủ Hoàng Phủ Luyện Không tóc bạc thương nhan đang ở trong đó tụ tập cùng mấy lão bạn già (lão băng hữu). Chú ý đến sắc mặt của hai cha con ở bên ngoài, biết chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng, Hoàng Phủ Luyện Không cáo lỗi với mấy vị lão bằng hữu một tiếng, trên con đường nhỏ dưới lầu các hai cha con đã đi qua, mà cha con hai người cũng bước nhanh vào trong đình.

Sau khi vào một gian tịch thất, Hoàng Phủ Luyện Không lập tức quay người hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Hoàng Phủ An khó khăn nuốt ngụm nước bọt nói:

- Cha, Giang Nhất Nhất ở Quỷ thị bên đó thất thủ rồi, có thể là đang ở trong tay của Tín Nghĩa Các.

- Cái gì? - Hoàng Phủ Luyện Không sắt mặt trầm xuống lập tức giống như bị sấm nổ trên đầu, cả kinh giương mắt nhìn, chợt gấp gáp nói:

- Xác nhận thật sự là rơi vào trong tay Tín Nghĩa Các sao?

Hoàng Phủ Án vẻ mặt đau khổ nói:

- Người của chúng ta đi nhà trọ đã xảy ra chuyện, mặc dù không biết người nào động thủ, nhưng từ phản ứng chỗ nhà trọ bên đó không dám nói nhiều mà nói, đoán chừng là sẽ không sai. Mà từ tình hình nắm được mà nói, người động thủ ra tay cực kỳ nhanh chóng, gần nhưng không gây ra động tĩnh gì liền nhanh chóng đem người bắt được đi, năng lực chạy trốn của Giang Nhất Nhất cũng là hạng nhất, nhưng lại dễ dàng bị sa lưới, có thể thấy toàn bộ những người động thủ đều là cao thủ, một đám cao thủ bố trí bao vây như vậy, khiến Giang Nhất Nhất muốn trốn cũng không thể trốn được, tập hợp các loại phán đoán này lại, ở Quỷ thị trừ Tín Nghĩa Các ra thì sẽ không có người khác.

Hoàng Phủ Luyện Không hít một hơi khí lạnh, nói:

- Vì sao Tín Nghĩa Các lại ra tay tinh chuẩn như vậy? Thân phận của Giang Nhất Nhất cả Hoàng Phủ gia cũng chỉ có ba người chúng ta biết, bên trên càng sẽ không tiết lộ ra, lẽ nào là các ngươi miệng ai không kín tiết lộ tin tức? - Ánh mắt nhìn chằm chằm hai cha con chợt trở nên lạnh lẽo.

Hoàng Phủ Đoan Hạo lắc đầu liên tục, nói:

- Gia gia, con vẫn luôn bí mật đơn tuyên liên hệ với Giang Nhất Nhất, tuyệt đối không lộ ra nửa chữ với bất kỳ người nào.

Hoàng Phủ Án thở dài nói:

- Cha, chuyện này có liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người trên dưới trong Hoàng Phủ gia, chúng ta làm sao có thể tiết lộ ra bên ngoài.

Hoàng Phủ Luyện Không vuốt hai tay muốn giao phó:

- Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không phải vẫn chưa động thủ sao? Sao lại kinh động để Tín Nghĩa Các hạ thủ trước?

Hoàng Phủ Án:

- Xảy ra chuyện không chỉ có Giang Nhất Nhất, theo như thông báo, có người ở cửa Tổng trấn phủ quanh quẩn một chỗ mãi, cũng lập tức bị người ta bắt đem đi, con đoán chừng là vì Tín Nghĩa Các đề phòng chuyện chưa xảy ra.

- Có phải là phòng bị chuyện chưa xảy ra hay không ta cũng mặc kệ, bây giờ vấn đề quan trọng là Giang Nhất Nhất rơi vào trong tay của Tín Nghĩa Các, hắn có thể chịu được sự thẩm vấn của Tín Nghĩa Các không? Một khi hắn mở miệng, sẽ xảy ra hậu quả gì, còn cần ta nói lại không? - Hoàng Phủ Luyện Không hoàn toàn không khống chế được tư tưởng, liên tục chỉ vào hai cha con, nói: - Bảo các ngươi cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, các ngươi làm việc thế nào vậy?