Phi Thiên

Chương 2585: Địa Tàng Tự (2)




Miêu Nghị hỏi:

- Vậy ta đi chào hỏi một chút. Địa Tàng Tự sẽ cho phép ta vào chứ?

Hà Nhất Quan cười theo nói:

- Đó là đương nhiên, dù sao đại nhân cũng là Tổng trấn do Thiên Đình bổ nhiệm, mới đi hỏi thăm, đâu có đạo lý không tiếp xúc chứ.

Miêu Nghị gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Sau một hồi suy nghĩ, phất tay nói:

- Đi! Dẫn đường, mới đến quả thực là phải đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng một chút.

- Vâng! - Hà Nhất Quan nhận lệnh, mặc dù không biết vì sao vị này vừa đến liền muốn đi Địa Tàng Tự.

- Đi Địa Tàng Tự sao? Được Dương Triệu Thanh truyền đạt thông báo của Miêu Nghị, Vân Tri Thu giật mình hỏi lại, chợt như có điều suy nghĩ, đại khái đoán được dự định của Miêu Nghị, than nhẹ một tiếng, gật đầu một cái tỏ ý đã biết rồi.

Địa Tàng Tự, cũng giống như Tín Nghĩa Các, bốn mặt bị nước bao quanh, hiện ra có chút cô lập, đứng sừng sững ở trong nước cao thấp nối tiếp nhau, tinh tệ khoáng xen lẫn với những tạo hình điêu khắc của chùa miếu, trước cửa treo một hàng đèn lồng, nhưng khiến cho người ta có một loại cảm giác âm trầm đè nén, hai bên cửa lớn có một pho tượng có điêu khắc hình quái thú nhe răng dữ tợn, khiến người ta trông thấy đã khiếp sợ.

Cửa lớn rộng mở, hai vị hòa thượng lẳng lặng chắp tay trước ngực đứng lặng im ở ngoài cửa giữ cửa.

Hà Nhất Quan bước nhanh đến trước cửa nhưng bị hai hòa thượng này ngăn lại, lẩm bẩm trao đổi mấy tiếng, lanh bước nhanh về đón Miêu Nghị đang dẫn Diêm Tu cùng tới, thông báo:

- Đại nhân, bọn họ muốn nghiệm chứng thân phận của đại nhân, bằng không sẽ không cho thông báo.

Miêu Nghị lấy ra một tấm quan điệp bổ nhiệm đưa cho ông ta, Hà Nhất Quan hai tay đón lấy lại nhanh chóng đưa cho tăng nhân thủ vệ, hai tăng nhân nhận lấy, một người tiếp tục ngăn cản, một người đi vào trong thông báo, ba người Miêu Nghị đợi ở bên ngoài, quan sát tình hình xung quanh.

Không lâu sau, tăng nhân vào thông báo dẫn theo một vị hòa thượng phúc thái trắng mập mặc tăng bào (áo của hòa thượng) màu xám xanh đi ra. người trước bước nhanh xuống bậc hai tay dâng trả lại quan điệp, đồng thời cũng giới thiệu:

- Trụ trì tệ tự Tịch Không Pháp sư.

“Ồ!” Miêu Nghị lập tức bước lên trước một bước, nói:

- Sao dám làm phiền Tịch Không pháp sư ra cửa đón tiếp chứ.

Tịch Không Pháp sư vẻ mặt hòa ái, nhanh chóng quan sát Miêu Nghị một lượt, chắp tay nói:

- Ngưỡng mộ đại danh của Tổng trấn đại nhân đã lâu, nghe nói Ngưu Tổng trấn hôm nay đến nhậm chức, bần tăng đang chuẩn bị mấy ngày nữa đợi sau khi đại nhân an định rồi đến thăm hỏi trước, đã chậm một bước lại để cho Tổng trấn đại nhân đích thân pháp giá đến, tội lỗi, tội lỗi.

Cũng không hoàn toàn là lời khách khí quả thực là ngưỡng mộ đại danh của Miêu Nghị đã lâu, rất có thể đã đi qua đi lại rồi, mà đi lại nhiều có động tĩnh lớn như vậy muốn không nghe nói cũng khó, hắn cũng thực sự muốn đến thăm hỏi Miêu Nghị, lòng hiếu kỳ thúc giục cũng muốn xem rốt cuộc là nhân vật nào. Lúc này trong lòng hắn cũng kinh ngạc, Ngưu Hữu Đức này vừa mới tới, đoán chừng ngay cả tình hình phía dưới của Tổng trấn phủ cũng vẫn chưa hiểu rõ, sao lại chạy đến nơi này.

Miêu Nghị cười nói:

- Thiên Đình và Cực Lạc Giới vốn dĩ là một nhà, vừa mới đến đương nhiên là phải đi làm quen hàng xóm láng giềng trước.

Tịch Không cười ha ha một tiếng, quay người đưa tay ra tương thỉnh:

- Mời Ngưu Tổng trấn vào trong dùng trà.

- Mời! - Miêu Nghị cũng đưa tay, hai người sóng vai đi vào. Diêm Tu và Hà Nhất Quan cũng thuận lợi đi vào theo.

Trên đường nói cười đi vào một gian phòng dùng để tiếp khách, mọi người đi vào trong ngồi xuống, tự có tiểu tăng dân trà lên, Diêm Tu và Hà Nhất Quan ở lại gian ngoài.

Sau khi dùng trà, Tịch Không có chút nhiệt tình lại chủ động mời Miêu Nghị tham quan Địa Tàng Tự, đích thân đi cùng giải thích, một người bình thường chắc chắn không thể được đãi ngộ này, cho dù là cấp bậc cao hơn một chút cũng không thấy được, mấu chốt là vị trí của Miêu Nghị rất tốt, cộng thêm lại nghe nói Miêu Nghị cứ không vui sẽ dễ dàng gây sự, Tịch Không mới cố gắng muốn bồi đúng chỗ, cho nên hai bên có vẻ rất hòa hợp, có thể thấy Địa Tàng Tự bên này cũng không muốn làm bế tắc quan hệ với Tổng trấn phủ.

Đi dạo một vòng trong Địa Tàng Tự, Miêu Nghị đột nhiên hỏi:

- Địa Tàng Tự trực thuộc Cực Lạc Giới quản lý, không biết pháp sư phải chăng đã từng đi lại với Cực Lạc Giới?

Tịch Không không biết hắn hỏi cái này làm gì, cười nói:

- Cứ cách mấy năm sẽ trở về nghe gia sư phân phó.

Miêu Nghị có vẻ thuận miệng hỏi:

- Nghe đại danh của Cực Lạc Giới đã lâu, thế nhưng pháp muôn khó khăn, vẫn vô duyên chưa được nhìn thấy, không biết có cơ hội theo Pháp Sư đi một chuyến để thấy được diện mạo thực hay không?

Tịch Không nói:

- Dựa vào bối cảnh của Tổng trấn đại nhân, muốn đi Cực Lạc Giới cũng không cần bần tăng phải tiến cử, Thiên Vương phủ lên tiếng chào hỏi là được.

Miêu Nghị cười ha ha nói:

- Xem ra pháp sư có chút không tình nguyện lắm!

Phát ngôn không giả, lời nói ra thật sự là một chút cũng không khách khí, trong lòng Tịch Không lẩm bẩm, có chút sợ Miêu nghị làm loạn, bị ném đến địa phương quỷ quái này đương nhiên cũng không phải tốt lắm, cũng không dám làm cho Miêu Nghị phát điên, cũng không kham đổi trách nhiệm xung đột với Thiên Đình, lắc đầu cười khổ nói:

- Tổng trấn sao lại nói ra lời này, nếu Tổng trấn thực sự có ý này, bần tăng đương nhiên sẽ dẫn đường.

Đổi lại là một tổng trấn phải thuận theo như vậy, người của Cực Lạc Giới cũng không cần phải sợ người của Thiên Đình, nhưng danh tiếng của Ngưu Hữu Đức đã thối ra cả Đại Nhai rồi, nghe nói việc gì cũng làm ra được cộng thêm lai lịch bối cảnh cường hãn, quả thực là khiến hắn có vài phần cố kỵ.

- Được! - Miêu Nghị muốn chính là câu nói này: - Lời của Pháp sư Ngưu mỗ ghi nhớ rồi, hôm khác nhất định sẽ đến quấy rầy.

Sau đó hai người lại chuyển đề tài sang nói chuyện ở Quỷ thị bên này, Miêu Nghị cũng không vội vàng rời đi, Tịch Không thịnh tình mời mọc, Miêu Nghị đành ở ở lại dùng chút cơm chay.

Lúc chính thức cáo biệt, Miêu Nghị cũng phát lời mời:

- Hôm khác nhất định sẽ mời pháp sư đến Tổng trấn phủ của Ngưu mỗ ngồi chơi, đến lúc đó Pháp sư không thể từ chối đâu.

Tịch Không tiễn đến cửa, chắp tay nói:

- Nào dám không tuân mệnh!