Phi Thiên

Chương 2530: Thụ thẩm (1)




Toàn bộ trên dưới Tàng Chân Các đều im bặt như ve sầu mùa đông, coi như là lĩnh giáo uy phong của Giám sát hữu sứ Cao Quán trong truyền thuyết, không hổ là cận thần bên cạnh Thiên đế, căn bản là không để Vương phi vào trong mắt, còn đối với những người này mà nói, khí thế của Cao Quán đã từng vô cùng khiếp người, một đám hạ nhân bị dọa sợ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Một đám người đưa mắt nhìn theo đoàn người của Cao Quán ra khỏi cửa lớn Tàng Chân Các. ngay sau đó, người của Cận vệ quân nhanh chóng khống chế được Tàng Chân Các.

Nghe tin báo biết được mình thật sự đã bị Cao Quán giam lỏng rồi, Mị Nương vô cùng tức giận lại có chút sợ hãi, những người quyền quý chết trong tay Cao Quán thực sự quá nhiều rồi, không biết phán quan mặt lạnh này sẽ còn làm ra những việc gì với bà nữa đây, bèn vội vàng lấy ra tinh linh liên hệ với Quảng Thiên Vương.

Trong Cảnh Vân Đường, ván cờ đã kết thúc, Khấu Văn Lam đi theo bên cạnh Đường Hạc Niên ở trong vườn Lưu Loan, gặp được đại chưởng quỹ của Khấu gia Thẩm Đinh Thần đang tức tốc chạy tới báo cáo.

- Ha ha! Cũng biết vị kia của Thiên Cung không chịu được, nhưng không ngờ được là lại để cho Cao Quán ra tay. - Đường Hạc Niên cười lắc đầu, hỏi lại: - Tàng Chân Các có động tĩnh gì không?

Thẩm Đinh Thần nói:

- Cao Quán tiến vào không lâu sau đã đi ra, đám người Câu Việt bị người của Giám sát hữu bộ áp đi rồi. Tàng Chân Các bị Cận vệ quân bao vây rồi.

Khấu Văn Lam hít một hơi khí lạnh, Đường Hạc Niên cũng lấy làm kinh hãi, nói:

- Câu Việt bị đưa đi rồi sao? Còn bao vây Tàng Chân Các nữa ư? Vương phi có ở trong đó không?

Thẩm Đinh Thần vẫn chưa kịp trả lời bên ngoài đột nhiên vang lên một trận rối loạn.

Ba người quay đâu lại nhìn, chỉ thây có người đang chạy như bay đên, vội vội vàng vàng nói:

- Đại chưởng quỹ, không hay rồi, người của Giám sát hữu bộ đang xông vào rồi.

Ở đây vừa nói xong, một đoàn người mặc trang phục của Giám sát hữu bộ đã như lang như hổ xông vào, trực tiếp bao vây mấy người ngay tại chỗ.

Khấu Văn Lam vừa kinh sợ vừa giận giữ, hét lên:

- To gan! Biết đây là đâu không hả, há lại là nơi để các ngươi tự tiện xông vào ư?

Đường Hạc Niên chau mày, đưa tay ngăn cản Khấu Văn Lam, nhìn chằm chằm vào người cầm đầu, trầm giọng nói:

- Diêu Tốn, ngươi muốn làm gì?

Người dẫn đầu Diêu Tốn chắp tay lại, nói:

- Đường tiên sinh, phụng pháp chỉ của hữu sứ đại nhân, đưa tiên sinh đi hỏi chuyện, xin hãy phối hợp một chút.

Đường Hạc Niên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Phối hợp ư? Thiên đình lúc nào biến thành không nói đạo lý như vậy? Giám sát hữu bộ có quyền gì mà vô duyên vô cớ đưa người đi?

Diệu Tôn trầm giọng nói:

- Giám sát hữu bộ đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ triệu tiên sinh đi hỏi chuyện, chính là Quảng Vương phi trước mặt mọi người đã tố cáo tiên sinh có chỗ đáng nghi đối với việc ở Tây Đinh Vực, Vương phi đã lên tiếng rồi, hữu sứ đại nhân không thể làm như không nghe thấy được!

- Quảng Vương phi tố giác ta ư? - Đường Hạc Niên sừng sờ, tình huống gì đây? Suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Diêu Tốn cũng không nói nhiều, vung tay ra, mấy người xông lên. Đường Hạc Niên theo bản năng muốn kháng cự, thế nhưng vừa đưa tay lên, cuối cùng vẫn không dám đánh lại, mặc cho bị bọn họ chế trụ, đồng thời còn lắc đầu với bọn Khấu Văn Lam đang nổi giận ý bảo không cần làm loạn, cứ như vậy bị đưa đi.

Đám người Khấu Văn Lam đi theo ra đến cửa nhưng lại bị người của Cận vệ quân ngăn cản lại phải quay về, thế mới biết Cảnh Vân Đường cũng bị Cận vệ quân bao vây rồi.

Chuyện như vậy cũng xảy ra ở Tề Quang Hiên và Tinh Nguyệt Lâu, Tả Nhi và Đoạn Hồng cũng bị Giám sát hữu bộ đưa đi từng người trung thành, rõ ràng đều có sức lực phản kháng, nhưng lại không dám phản kháng.

Tình hình này, động tĩnh này, nhanh chóng truyền khắp Thiên Nhai, ở Thiên Nhai trào dâng lên sóng to gió lớn. Đồng thời, Cao Quán đến rồi, cũng có nghĩa là Cửu Hoàn Tinh Thiên Nhai đã hoàn toàn bị Cao Quán khống chế rồi, bất kỳ ai cũng không được ra vào Thiên Nhai.

Trong địa lao của Thủ Thành Cung, Thiên Nhai đại thống lĩnh Diệp Dịch đang bị giam giữ đã được thả ra, Diệp Dịch vừa mới đi ra khỏi đại lao, đã chính mắt thấy bốn lão gia hỏa bị áp giải vào trong địa lao. Hắn không biết bốn người này, lúc gặp được thủ hạ của mình nghe thấy tin tức từ bên ngoài truyền đến, mới biết là ai bị bắt, kinh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, mới biết là những ủy khuất mà mình đã chịu cũng không tính là gì.

Thiên Nhai tạm thời đã không đúng như Diệp Dịch tính toán nữa rồi, người đứng đầu Cận vệ quân đã đường hoàng đến tiếp nhận, trên Thiên Nhai cũng có tin tức, hắn đã dẫn toàn bộ nhân mã Thiên Nhai nghe theo sự sai phái của Cận vệ quân.

Trong địa lao, rõ ràng có rất nhiều nhà giam trống, cũng không biết là Giám sát hữu bộ đang nghĩ gì nữa, đem Đường Hạc Niên, Câu Việt, Tả Nhi và Đoạn Hồng nhốt chung trong một phòng giam.

Bốn người chạm trán nhau ở đây ngơ ngác nhìn nhau, chưa bao giờ nghĩ đến là giữa bốn người lại sẽ trạm chán nhau trong tình thế này.

Lúc này bốn người mới phát hiện ra, cho dù bản thân mình có bao nhiêu trí tuệ và mưu kế, đối diện với Cao Quán mà nói, nhanh chóng sụp đổ tan tành.

- Các người cũng bị tố giác ư? - Tả Nhi liếc mắt hỏi ba người kia.

Nghe được lời ấy, Đường Hạc Niên quay người, Đoạn Hồng quay người, chậm rãi vây quanh người Câu Việt, Tả Nhi trầm giọng nói:

- Câu Việt, người của Giám sát hữu bộ nói Vương phi tố giác bọn ta là có chuyện gì?

Khóe môi Câu Việt khẽ giật, cuối cùng đã hiểu vì sao bốn người bọn họ lại bị nhốt chung một chỗ, nói trắng ra, Cao Quán đối với ông ta không kiêng nể gì cả, vẫn canh cánh trong lòng việc giả mạo Tây quân pháp chỉ.