Phi Thiên

Chương 2504: Công khai (1)




Mùi máu tanh trên người đối phương xông ngắt mũi, Vân Tri Thu đang trầm luân trong kinh hỉ, chợt mở tròn mắt, nhớ ra đây là tình hình thế nào, làm như thế chẳng phải là triệt để công khai quan hệ hai người, không còn dư địa để xoay vần?

Vừa nghĩ tới bản thân mình thường lén lút qua lại cùng người trong Ma đạo, một khi hấp dẫn chú ý sẽ liên lụy Miêu Nghị, không được!

Vân Tri Thu lập tức liều mạng giãy dụa, nhưng hiện nay tu vị nàng sớm đã không bằng Miêu Nghị, căn bản giãy không thoát.

Cái gì thế này? Đám người Câu Việt trong lầu các nhìn mà kinh ngạc, chính mình dẫn theo khuê nữ trong vương phủ tới đây, lại phải chứng kiến cảnh này, rốt cuộc chuyện là thế nào?

Khuôn mặt Mị nương dưới lớp vải sa nháy mắt đen lại, cảm giác như muốn chui đầu xuống đất!

Ngược lại trên nét mặt mấy vị cô nương ngoài vẻ kinh ngạc còn chớp qua một tia hâm mộ như ẩn như hiện, nếu một ngày có một nam nhân cũng làm thế với mình...

Doanh Nguyệt âm thầm cắn môi coi chừng màn ỉ ôi trước mắt, đây là người mà trong nhà muốn bức gả cho mình, có màn hôm nay, nếu thật gả đi, mình biết chui đầu vào đâu!

Nàng rõ ràng, trong nhà sẽ không để ý chuyện Ngưu Hữu Đức làm ra việc này, cho dù Ngưu Hữu Đức quay đầu lấy về mười người trăm người thiếp thất cũng không sao, trọng điểm là sau cùng nàng sẽ gả cho Ngưu Hữu Đức, trở thành chính thất phu nhân, để trên dưới Ngưu Hữu Đức bị đánh xuống lạc ấn Doanh gia là được, những cái khác đều không trọng yếu, về phần mặt mũi nào, Doanh gia sẽ không đặt ở trong lòng, ngay cả chuyện chịu nhục ở Ngự viên Doanh gia đều có thể nhìn, chút việc nhỏ này có là cái gì.

Đường Hạc Niên cùng Khấu Văn Lam không nói nhìn nhau, hai người cuối cùng triệt để xác nhận, nữ nhân mà Ngưu Hữu Đức xưng là đã có người thương chính là nữ nhân này, trước kia nhiều ít còn có một tia nghi ngờ, rốt cuộc Vân Tri Thu là quả phụ, hiện nay đã triệt để không còn nghi ngờ nữa.

Nhân mã trên đầu thành cũng kinh ngạc chứng kiến cảnh này.

- Ha ha...

Miêu Nghị đột nhiên buông Vân Tri Thu ra, ngửa đầu lên trời tùy ý cuồng tiếu, bắt đầu từ hôm nay cuối cùng không cần phải lén la lén lút cùng Vân Tri Thu nữa. Cũng không cần phải cố kỵ, thật là thoải mái!

Ánh mắt Vân Tri Thu chợt lóe, còn có biện pháp lưu lại một tia dư địa, đó chính là… Nàng đột nhiên vung tay hung hăng tát lên mặt Miêu Nghị, ý đồ chế tạo thành trường cảnh mình bị cưỡng bách.

Nhưng từ lúc nghe được Chử Tử Sơn tới đây dây dưa, tâm ý Miêu Nghị đã quyết, nào có thể khiến nàng đắc sính, tốc độ tay càng nhanh, phát sau mà đến trước. Nháy mắt liền nhấc tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo vào ngực mình, hơi cúi thân ôm lấy bắp đùi nàng, bồng ngang trong lòng, nhảy đến trên lỗ châu mai, coi chừng đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi trên đường phố quát:

- Bắt đầu từ hôm nay, lão bản nương các ngươi là nữ nhân của ta, còn không mau dẫn đường!

Cuồng! Thật quá càn rỡ!

Không biết bao nhiêu người trợn mắt há mồm, sững sờ coi chừng Miêu Nghị ôm lấy nữ nhân đang liều mạng giãy dụa kia.

Đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng kinh ngạc, nơi xa mấy người trong Ma đạo nhìn thạch tương. Tỏ ý có cần động thủ cứu người hay không, thạch tượng khẽ lắc đầu.

Sau khi hồi thần lại, đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi lập tức bay lên dẫn đường. Có Miêu Nghị lên tiêng, các nàng cũng không cần cố kỵ.

Miêu Nghị lập tức ôm lấy Vân Tri Thu bay khỏi đầu tường, đi theo.

– Vô sỉ! Thả ta ra...

Vân Tri Thu vừa thẹn vừa giận, giãy dụa kêu gào, lại không cách nào thoát ra được.

Một tiểu đội nhân mã quân cận vệ cùng bay theo Miêu Nghị.

- Quả thực quá không thành thể thống!

Tả Nhi hừ một tiếng.

Đoạn Hồng nhìn mà lắc đầu:

Gia hỏa này điên rồi? Đương chúng như thế chẳng phải là chứng minh hắn cùng Chử Tử Sơn tranh cướp nữ nhân?

Tả Nhi hừ hừ:

- Còn có chuyện gì mà hắn không dám làm?

Mị nương cũng thiếu chút thì mở miệng mắng ra tiếng, làm sao cố kỵ thân phận, chỉ có thể ngầm truyền âm cho Câu Việt:

- Một quả phụ cũng có thể coi thành bảo vật. Nhìn cũng chẳng đẹp đẽ gì, Ngưu Hữu Đức này mắt bị mù hay là chưa thấy qua nữ nhân?

Trong ngữ khí khó mà che dấu hận ý.

Câu Việt sợ nàng nổi giận làm càn, vội hỏi nói:

- Vương phi muốn đổi ý?

Nộ sắc trên mặt Mị nương chợt cứng lại, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng:

- Quên đi! Nam nhân các ngươi không một ai tốt đẹp cả, cho dù gả Mị nhi cho hắn, muốn hắn không đụng tới nữ nhân khác cũng không khả năng, nhưng ảnh hưởng của quả phụ này quá ác liệt, không thể lưu!

Lúc này Câu Việt thật sự sợ nàng làm điều gì dại dột. Thấy nàng lỏng miệng, cũng làm như không thấy câu mắng nam nhân kia, khen:

- Vương phi quả nhiên rất rõ đại nghĩa! Vương phi yên tâm, quả phụ này sớm muộn sẽ được xử lý, tương lai sẽ không khiến tiểu thư phiền lòng. Chỉ là tiểu thư nhìn thấy chuyện này, sợ sẽ...

Thấy hắn đáp ứng sẽ xử lý Vân Tri Thu, tâm tình Mị nương tốt lên một chút.

- Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, cái này không cần ngươi quan tâm, ta tự sẽ thuyết phục nàng.

Sắc mặt Doanh Nguyệt hơi trầm xuống, ba người Khấu Văn Lục thì đối mặt nhìn nhau, thâm cảm không uổng chuyến này, cư nhiên được nhìn một trận kịch hay như vậy, Ngưu Hữu Đức này cũng quá khác loại, đi về lại có chủ đề để tán gẫu với đám tỷ muội, còn phải khiến những tỷ muội không cơ hội nhìn thấy cảnh này hâm mộ chết mới thôi.

Chỉ là không biết vì sao, trong lòng Quảng Mị Nhi cảm thấy như mất mát thứ gì đó, mẫu thân nói muốn gả nàng cho Ngưu Hữu Đức, ít nhiều cũng tạo thành chút ảnh hưởng với nàng, mà hôm nay cũng đúng là tận mắt nhìn thấy nam nhân này quả nhiên khác biệt với những nam nhân khác, khác với những con cháu gia đình quyền quý mà mình từng tiếp xúc, nói thế nào nhỉ, những con nhà quyền quý kia có thể dùng gấm hoa rực rỡ để hình dung, mà Ngưu Hữu Đức này lại giống như là một cây cổ thụ mạnh mẽ cao ngất.

Đặc biệt là tận mắt nhìn thấy một màn kia, thật phát hiện mẹ mình nói không sai, có thể vì một quả phụ mà làm ra chuyện như thế, căn bản không phải là người để ý bối cảnh quyền thế, sợ rằng Ngưu Hữu Đức chưa hẳn đã nhìn vừa mắt mình.