Phi Thiên

Chương 2399: Rời khỏi địa đạo (2)




Miêu Nghị đang đi trên từng bậc thang tức thì giật mình, hắn đang muốn băng linh phối hợp với hắn, nếu gặp chuyện gì bất trắc, đám băng linh sẽ hỗ trợ hắn ngăn trở một lúc, không ngờ Linh Lan lại đề nghị một biện pháp tốt hợp rất nhiều, rời khỏi đây từ địa đạo!

Quá đúng! Độ dày lớp băng tại băng nguyên đã đến nghìn trượng, nếu có băng linh yên lặng mở đường, vậy thì hắn có thể âm thầm rời khỏi đây, đám người phía trên đó muốn phát hiện hắn sẽ không dễ dàng vậy nữa. Lúc này hắn mới gật đầu, nói:

- Được! Ngươi sắp xếp việc này nhanh đi, ta sẽ lên đường rời khỏi đây ngay.

Không lâu sau, Hắc Thán trượt từ đỉnh Phượng Sào xuống, tên giả hỏa này không đi một con đường bình thường, chẳng thèm đi từ bậc thang, mà nó nhảy tuột từ bên ngoài Phượng Sào, sau đó rơi trên chiếc thang đi đến đại điện.

Trợ giúp của tà khí đối với Hắc Thán là không thể nghi ngờ, đoạn sừng và vảy giáp tổn hại trên người nó vốn cần đến thời gian vạn năm mới có thể khôi phục, nhưng giờ mới trải qua trăm năm, chiếc sừng gãy đã mọc ra một phần nhỏ, chỗ đứt gãy đã mềm mại hơn, vảy giáp bị tróc cũng đã dài hơn một ít.

Mặc dù như thê độ dài của nó trên người Hắc Thán cũng không đối xứng, vẫn hệt như con chó bị chốc đầu.

Một người một thú trò chuyện với nhau trong chốc lát. Linh Lan quay trở vài đại điện bẩm báo:

- Tiên sinh, nô tỳ đã sắp xếp xong, con đường hướng đên Bất Diệt Thiên Công sẽ nhanh chóng được thông suốt.

Tay Miêu Nghị bấm pháp quyết, vòng Kim Cương trên cổ Hắc Thán lập tức biến lớn không ngừng, bao trùm toàn thân. Chiến giáp dữ tợn hiện ra làm Linh Lan ghé mắt nhìn mãi, đã rất nhiều năm rồi nàng mới thấy bộ dạng Hắc Thán mặc chiến giáp lần đầu tiên. Nhờ có chiến giáp bao phủ nơi thiếu hụt, Hắc Thán nhanh chóng trở nên tốt hơn nhiều, vô cùng khí phách uy vũ!

Miêu Nghị cũng mặc chiến giáp vào, triệu hồi Nghịch Lâm Thương, tự mình cưỡi lên Hắc Thán, giơ thương chỉ về cửa lớn:

- Dẫn đường đi!

Linh Lan bắt đầu lướt qua bồng bền, bay ra ngoài dân đường. Hắc Thán chờ đến khi Miêu Nghị nhảy lên, nhanh chóng đi ra ngoài, phi băng băng trên bình nguyên ngập tuyết, đuổi theo sau lưng Linh Lan đang phi hành.

- Tiên sinh, nó ở phía trước.

Linh Lan đang bay ở trước mặt hắn phất tay chỉ một cái động băng bên dưới băng nhai trước cửa động có vài tên băng linh đang đứng chờ.

Lúc đến gần cửa động, Linh Lan không thể đi tiếp nữa, dừng lại trên không trung.

Bộp! Hắc Thán đột nhiên vung đuôi khẩn cấp, trực tiếp đảo ngược phương hướng, do mặt băng quá trơn nhẵn, thân thể nó vẫn theo quán tính chuyển động vòng quanh cửa động, đến khi hai móng vuốt bằng kim loại của nó bấu lên mặt đất, tạo thành những vết cào thật sâu, lúc này mới dừng lại được.

Miêu Nghị khẽ gật đầu với Linh Lan đang lơ lửng trên không trung, mấy năm nay đều không nói lời nào cả.

Linh Lan vội bay xuống đất, hành lễ nói:

- Linh Lan không thể vượt qua mảnh bình nguyên này, xin tha thứ cho Linh Lan không thể tiễn được tiên sinh. Đây là bản độ địa hình bên trong Hoang Cổ Tử Địa, trên đường đi ắt hẳn tiên sinh sẽ cần dùng đến.

Nàng nói xong hai tay dâng nhẫn trừ vật lên cho Miêu Nghị.

Đúng là một niềm vui ngoài ý muốn, lãnh thổ Hoang Cổ Tử Địa rất rộng lớn, Ám U Lâm không thể nào nắm giữ hết tất cả địa hình, hắn phỏng chừng chỉ có hai tộc Long Phượng mới có bản đồ địa hình tròn vẹn mà thôi.

Miêu Nghị lấy nó đến tay, không nói gì nữa, ngăm nhìn Phượng Sào ở nơi xa, hai chân gõ vào bụng Hắc Thán.

- Grào!

Hắc Thán rống về phía Phượng Sào, nhanh chóng xoay người đi vào cửa động.

Con đường bắt đầu dần dần trượt xuống tiến đến địa đạo dưới băng, kéo dài mãi đến lớp băng cuối cùng. Đám băng linh xử lý nơi này rất tốt, ngay cả những nơi có địa thế khá cao hay quá gập ghềnh cũng đều đã được lấp đầy băng, trên đường đi, cứ cách một khoảng lại có băng linh đứng trông coi và đưa tiền, luôn luôn cam đoan con đường phải thật thông suốt, ngoài ra còn có Băng Diễm phía trên tường băng chiếu sáng, Linh Lan thực sự vô cùng hao tâm tổn trí.

Mấy ngày sau, địa thế dần dần nâng cao, đi đến trước một cửa động khác, Hắc Thán tung người. phát ra tiếng ầm ầm rào rào, sau đó rơi xuống một mảnh đất hoang.

Một người một thú quay đầu lại, phát hiện bọn họ vọt ra từng một bờ núi băng, hai gã băng linh đang đứng trước cửa độc hành lễ hết sức cung kính, sau đó cửa động nhanh chóng khép lại cực nhanh, bảo phủ băng linh bên trong.

Hắc Thán lại nhìn về phía trước, tung vó bốn chân, giống như gió táp chạy đi.

Mãi đến khi không nhìn thấy được Cổ Băng Nguyên nữa, Miêu Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Hắc Thán dừng lại, sau đó hắn xoay người nhảy xuống, thu Hắc Thán vào trong túi thú, phóng thích Ám U Lâm ra.

Nàng vừa xuất hiện đã thấy bọn họ rời khỏi vùng đất băng tuyết kia, Ám U Lâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không ngạc nhiên gì chỉ là nàng không ngờ có thể nhanh chóng và thuận lợi đến vậy. Nàng nhìn chung quanh, cũng không biết hiện tại đang ở đây, đành hỏi Miêu Nghị:

- Đại nhân, chúng ta nên làm gì tiếp theo?

Miêu Nghị nhìn về phía trước, cằm hơi giương lên:

- - Bất Diệt Thiên Cốc!

- - Ồ!

Ám U Lâm kêu lên đầy vẻ kinh sợ, nhắc nhở hắn:

- Đại nhân, chúng ta vừa mới trải qua vết xe đổ từ chuyện Ngọc Sát, rất có thể là chung quanh Bất Diệt Thiên Cốc cũng có tồn tại cao thủ, e rằng không quá an toàn đâu.

Việc này không phải Miêu Nghị chưa từng cân nhắc đến, nhưng sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của Bất Diệt Thiên Cốc và Cổ Băng Nguyên khác nhau hoàn toàn dương hỏa cương liệt mạnh mẽ, tác dụng khắc chế còn lớn hơn âm hỏa, do đó đám tà linh sẽ không dám đến gần như ở Cổ Băng Nguyên, cho dù có cao thủ ở chung quanh, biên độ phân bố cũng sẽ rất thưa thớt, dể dàng giúp, hắn có cơ hội lợi dụng sơ hở