Phi Thiên

Chương 2344: Năm thánh cúi đầu (Hạ)




Năm lão gia hỏa này là hạng người gì, Miêu Nghị đã sớm được lĩnh giáo. Bọn họ làm sao có thật sự cúi đầu trước hắn. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng hắn, để nhận được Lục Đại Kỳ Công mà thôi. Chỉ có điều, ý tứ của năm người thật ra nhắc nhở Miêu Nghị. Cũng không phải không thể thử làm như vậy. Chỉ cần có thể khống chế Lục Đại Kỳ Công cao cấp hơn ở trong tay, là có thể khiến năm lão gia hỏa tạm thời khuất phục. Vân Tri Thu đã sớm nói, hắn có thể lợi dụng Lục Đại Kỳ Công khống chế bọn họ. Lục Đại Kỳ Công này đơn giản là thứ đưa đến trên tay hắn để hắn khống chế năm lão gia hỏa. Vậy vì sao hắn lại không cần?

Về phần sau đó năm lão gia hỏa có thể trở mặt hay không, đó là chuyện sau này. Chỉ cần mình duy trì ưu thế bản thân vượt lên đầu, sau này làm sao phải sợ hãi bọn họ trở mặt? Chí ít trước khi trở mặt, hắn có thể mượn lực lượng của Lục Đạo, cung cấp bảo đảm nhất định trong thời kỳ mình còn yếu. Lục Đạo ở bên ngoài chắc hẳn còn có thế lực không nhỏ đáng để dùng một lát.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy có thể thực hiện được. Chỉ có điều hắn vẫn liên lạc với Vân Tri Thu thương lượng về chuyện này.

Vân Tri Thu thật ra đồng ý. Nàng cũng sớm có ý đó, chỉ là vẫn còn có chút nghi ngờ. Lo lắng cho đám người gia gia mình không tốt khống chế, sợ mang đá đập chân của mình. Nhưng Miêu Nghị còn không lo lắng, nàng chưa tính là gì.

Sau khi quyết định chuyện này, Vân Tri Thu hỏi: Hiện tại đưa Lục Đại Kỳ Công bộ chữ địa cho bọn họ sao?

Miêu Nghị: Hiện tại không nên cho. Chờ sau khi ta từ Hoang Cổ Tử Địa trở lại rồi nói sau. Tới lúc đó, ta sẽ tự mình đi tới luyện ngục một chuyến. Sao có thể dựa vào bọn họ nói một câu ta liền thành thật đưa đồ cho bọn họ được.

Vân Tri Thu: Ta biết.

Miêu Nghị: Còn nữa, đám người gia gia nàng thật ra đã nhắc nhở ta. Ta ở bên ngoài thời gian dài, Vô Lượng Đạo bên kia bỏ mặc quá mức. Nàng quay đầu lại phái người đi tiểu thế giới điều Lan Hầu tới. Ta bảo Kim Mạn giao ra một gian cửa hàng Thiên Nhai cho hắn xử lý.

Vân Tri Thu do dự một chút, đáp lại: Điều một mình Lan Hầu, không bằng cũng đưa cả Trương Thiên Tiếu tới. Hai người có thù oán.

Miêu Nghị hiểu rõ ý tứ của nàng. Đây là muốn làm cân bằng, để hai người giám thị lẫn nhau. Nếu không sợ người đến đại thế giới sẽ không khống chế được. Đối với điều này, hắn bày tỏ đồng ý. Mặt khác hắn báo cho nàng biết: Còn Dương Khánh nữa. Chờ sau khi ta trở về, chuẩn bị đưa Dương Khánh đến luyện ngục đi. Để hắn trực tiếp nhúng tay vào phía Kim Mạn bên kia, để hắn đi giao tiếp với đám người gia gia nàng.

Vân Tri Thu lại do dự: Thật ra năng lực của Dương Khánh là thích hợp nhất. Chỉ có điều ngươi cũng biết tính tình của Dương Khánh, một khi để trên tay hắn có thực quyền, sẽ có hậu quả gì, ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Chỉ sợ đến lúc đó đám người gia gia ta cũng không nhất định kiềm chế được hắn.

Miêu Nghị đương nhiên biết chỗ đáng sợ của Dương Khánh. Hắn trả lời: Ở chỗ Tả Đốc Vệ này, năng lực Dương Khánh không phát huy ra được, thành vật trang trí thì rất đáng tiếc. Cây đao hắn ném tới luyện ngục sẽ phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa. Nếu như hán thật sự dám làm loạn, ta cũng không tin ta không thu thập được hắn. Hơn nữa, nàng không phải nói hắn luôn lo lắng cho Vi Vi sao?

Nếu là trước đây hắn thực sự không dám thả lỏng áp chế đối với Dương Khánh. Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực cường hãn của Thiên Hành Cung, hắn có chút lo lắng.

Vân Tri Thu cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng biết gia hỏa này một khi đã hạ quyết tâm sẽ không nhìn trước ngó sau. Nàng đáp lại: Trước đây lợi ích còn nhỏ. Hiện tại đối mặt với lợi ích lớn như vậy. Ta không biết Vi Vi còn có tác dụng đối với Dương Khánh hắn nữa hay không. Thôi đi. Loại chuyện này ta cũng không nắm chắc. Ngươi đã nắm chắc, vậy cứ làm theo lời ngươi nói.

Sau khi phu thê hai người thương lượng quyết định ra phương hướng lớn, Miêu Nghị vốn còn muốn dỗ dành Vân Tri Thu một chút. Thiên Nhi Tuyết Nhi cũng hiểu được Nguyệt Dao làm vậy có chút quá phận, đã mật báo với hắn chuyện Nguyệt Dao ở trước mặt mọi người sỉ nhục Vân Tri Thu. Cho nên hắn đã biết.

Chỉ có điều suy nghĩ một chút, hắn vẫn không nói gì. Bị sỉ nhục như vậy, sao có thể đơn giản chỉ dỗ dành một chút là qua. Thật sự không giáo huấn Nguyệt Dao một chút không được. Loại lời nói như vậy, ngay cả hắn nghe xong cũng nổi trận lôi đình. Hắn tính quay lại sẽ cho Vân Tri Thu một công đạo.

Thành phố quỷ, bên trong Tín Nghĩa Các, Tào Mãn chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ. Hắn cau mày nhìn ánh đèn ở thành phố quỷ phía xa, trầm giọng nói:

- Ngươi xác nhận mỗi nhà tổn thất hai cứ điểm đều khoảng gần một phần năm thực lực của bọn họ sao?

Lão già mặc y phục màu xanh đứng ở phía sau hắn, cung kính trả lời:

- Không thể xác nhận. Nhưng từ những gì chúng ta nắm được về thực lực của Lục Đạo ở bên ngoài mà nói, dự kiến tính toán chắc hẳn không sai biệt lắm, là tổn thất như vậy.

Tào Mãn híp mắt nói:

- Lão thất, ngươi cảm thấy có thể là do ai làm?

Lão già mặc y phục màu xanh nói:

- Kẻ tập kích hành động sạch sẽ lưu loát, không lưu lại bất kỳ manh mối nào. Rất khó phán đoán được là ai làm. Nhưng trong thiên hạ người có thực lực này không nhiều lắm. Thiên Đình và Cực Lạc Giới bên kia có khả năng lớn nhất.”

Tào Mãn từ từ lắc đầu:

- Không thể nào là Thanh Chủ và Phật Chủ bên kia làm. Đây rõ ràng là nắm giữ toàn bộ, sau đó trải qua sàng lọc mới xác định địa điểm tập kích. Nếu thật sự là Thanh Chủ và Phật Chủ làm, nhất định sẽ một lưới bắt hết, hoàn toàn chặt đứt ngoại viện của Lục Đạo, khiến đám dư nghiệt bị nhốt ở bên trong tự loạn. Bọn họ đâu có thể sẽ buông tha. Chủ lực của Lục Đạo đều bị nhốt ở trong luyện ngục, chẳng lẽ còn có thể chơi trò dẫn xà xuất động hay sao?

Lão già mặc y phục màu xanh do dự nói:

- Lục Đạo chỉ có năm nhà bị tập kích. Có phải là Vô Lượng Nhất Đạo làm hay không?

Tào Mãn hừ lạnh nói:

- Thế lực bên ngoài của Vô Lượng Nhất Đạo có thực lực này sao? Một đấu một còn tạm được. Nhưng một mình đấu với mười cứ điểm căn bản không có khả năng. Những điều này đều không quan trọng. Quan trọng chính là lại có thể còn có thế lực chúng ta không biết có thể tìm hiểu về thế lực của Lục Đạo ở bên ngoài rõ ràng như vậy. Đây mới là điểm đáng sợ nhất. Rốt cuộc sẽ là ai?