Phi Thiên

Chương 2328: Buôn bán lớn, có nhận hay không? (Thượng)




Bất kể có phải là hiểu nhầm hay không, Bạch Phượng Hoàng liên hệ với Miêu Nghị đòi một lời giải thích là chuyện không thể tránh khỏi.

Sau khi nói sơ qua tình hình xong, Bạch Phượng Hoàng chất vấn: Ngưu Hữu Đức, ta giữ chữ tín tuân thủ hứa hẹn, người ngươi phái tới lại muốn bắt ta. Đây rốt cuộc là có ý gì?

Miêu Nghị vừa nghe xong, ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của Lục Đạo. Hiển nhiên một trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung chưa đủ. Bọn họ muốn nhân cơ hội, giải quyết một lần, lấy được tất cả vào trong tay.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân trong đó, trong lòng Miêu Nghị cảm thấy căm tức. Không ngờ Lục Đạo hoàn toàn không thương lượng với mình, ở sau lưng mình lại làm chuyện này. Thật sự đáng giận. Ngày khác còn không biết sẽ ở sau lưng mình làm ra những chuyện gì. Đây rõ ràng chính là cho rằng nắm bắt nhược điểm của mình cho là mình không dám vận dụng lực lượng của Thiên Đình làm gì bọn họ. Cho nên bọn họ mới dám bỏ mình qua một bên, không nhận được sự đồng ý của mình, làm như vậy, rõ ràng là không có lo ngại gì.

Xem ra không để cho đám người này nhìn một chút sắc mặt là không được. Miêu Nghị càng nghĩ càng nổi giận.

Mặc dù trong lòng nổi giận, Miêu Nghị vẫn phải tiếp tục trấn an Bạch Phượng Hoàng. Bằng không yêu tinh này vạch ra chuyện giữa mình và nàng thì không ổn: Bạch Phượng Hoàng, trong chuyện này khẳng định có hiểu nhầm gì đó. Để tôi kiểm tra xong sẽ nói lại sau.

Bạch Phượng Hoàng: Hiểu nhầm? Vừa rồi, nếu không phải vừa vặn ở trong Mê Loạn Tinh Hải, khiến ta may mắn thoát thân, hiện tại chỉ sợ ngay cả tư cách biết chân tướng, ta cũng không có.

Miêu Nghị: Nàng muốn thế nào?

Nghe được lời này, Bạch Phượng Hoàng thật không biết nên nói với hắn thế nào. Vừa rồi, nghĩ tới hắn bất cứ lúc nào cũng có thể ở sau lưng mình, bán đứng mình, nàng cũng có chút lo lắng. Cuối cùng nàng chỉ có thể đáp lại một câu: Tự ngươi xem mà làm.

Miêu Nghị: Dù sao cũng đã giúp nàng giết chết Lục Nhãn Tà Quân. Vậy số Phá Pháp Cung còn lại, nàng tính lúc nào sẽ giao hàng?

Bạch Phượng Hoàng: Còn muốn số Phá Pháp Cung còn lại? Ngươi không biết xấu hổ còn nói ra khỏi miệng được?

Thật ra nếu như Miêu Nghị không muốn tìm nàng đòi, bởi vì vài nguyên nhân nàng vẫn sẽ cho. Nhưng Miêu Nghị thật sự cảm thấy Lục Đạo bên này làm có chút quá đáng. Nếu đổi lại là mình sẽ không đáp ứng. Hắn đáp lại: Chuyện này chờ ta tìm hiểu tình hình một chút rồi sẽ nói sau.

Sau khi hai người dừng liên hệ không bao lâu, Vân Tri Thu liền gửi tin tức tới, nói muốn nói chuyện với Bạch Phượng Hoàng. Miêu Nghị tương đối bực mình. Hắn hỏi Vân Tri Thu rốt cuộc là có ý gì? Bây giờ Bạch Phượng Hoàng người ta không chịu cho đưa tám trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung còn lại.

Vân Tri Thu giải thích. Nàng cũng vừa nhận được tin tức từ phía ma đạo bên kia truyền đến, mới biết được giữa đường xảy ra loại chuyện đó. Ma đạo bên kia bảo nàng giải thích một chút. Nói trắng ra là, người động thủ này chỉ nghe nơi luyện ngục nói. Động thủ là ý của nơi luyện ngục bên kia, là do nơi luyện ngục đã sớm an bài tốt, căn bản không đánh tiếng trước với Vân Tri Thu. Nàng hỏi đám người Cơ Mỹ Lệ bên kia, cũng là tình huống tương tự.

Miêu Nghị tức giận: Vậy còn cần giải thích với lão tử làm cái gì? Giải thích cái rắm. Rõ ràng là cho rằng lão tử không có cách nào bắt bọn họ. Rõ ràng xem lão tử làm trái hồng mềm để nắn sao? Lần sau không chừng gặp chuyện gì quan trọng, sẽ bị bọn họ bán đi mất.

Hắn không thể không phẫn nộ. Hắn đã bị đám người Mục Phàm Quân bọn họ bán đứng một lần. Mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa mất ở trên tay của bọn họ. Chuyện lúc trước hắn còn chưa quên, chuyện sau lại tới. Đám người này lại ở sau lưng hắn giở thủ đoạn. Hắn làm sao có thể để yên được.

Vân Tri Thu: Chuyện này vừa rồi ta cũng đã tranh cãi với gia gia một trận. Ta tức giận, ngươi tức giận. Cũng không có tác dụng. Chỉ có thể từ từ vạch kế hoạch. Không thể nóng vội. Mà bọn họ cũng không phải là không có tổn thất. Ta đã nói cho bọn họ biết, hiện tại ngay cả một một trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung, Bạch Phượng Hoàng cũng không chịu giao. Một trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung trên đầu ta vừa vặn có thể nhân cơ hội trừ đi. Cũng coi như cho bọn họ một giáo huấn lâu dài.

Miêu Nghị: Giáo huấn lâu dài cái rắm. Bọn họ chỉ biết tự trách bản thân mình chuẩn bị không đầy đủ. Lại cho bọn họ một lần cơ hội nữa, loại chuyện này bọn họ vẫn sẽ làm như vậy. Nàng cho rằng bọn họ sẽ nhân từ nương tay hay sao?

Vân Tri Thu: Ngưu Nhị, ta làm sao không biết. Nhưng chuyện bây giờ đã như vậy. Ngươi trút giận vào ta cũng không thể thay đổi được kết quả nữa. Đúng rồi. Như thế này, Cơ Mỹ Lệ các nàng khẳng định cũng sẽ tìm ngươi giải thích. Ngươi tranh cãi với ta không sao, ta sẽ không để bụng. Nhưng đừng trút giận vào các nàng. Hiện tại, thái độ của các nàng giữa ngươi và sư môn, chí ít vẫn chưa hoàn toàn ngả về phía sư môn. Ngươi đừng tự mình đẩy các nàng qua. Quan hệ quá căng thẳng, muốn sửa lại cũng khó khăn. Mà từ một cái góc độ khác mà nói, sư môn của các nàng không để ý tới tình cảnh của các nàng, làm như vậy, bảo các nàng làm sao chịu nổi. Ngươi khoan dung một chút, các nàng sẽ biết ai mới là người thật sự đối xử tốt với các nàng. Có hiểu hay không?

Miêu Nghị: Tám trăm vạn chiếc Phá Pháp Cung cứ như vậy mà không có. Một đám Vương bát đản. Tất cả cứ chờ đấy cho lão tử. Quay đầu lại xem lão tử thu thập bọn họ thế nào.

Vân Tri Thu cũng chỉ có thể khuyên hắn giảm nóng. Nàng hết lần này đến lần khác căn dặn hắn đừng khiến quan hệ với đám người Cơ Mỹ Lệ trở nên căng thẳng. Nàng cũng không cho Miêu Nghị nói thật. Dù sao Miêu Nghị hiện tại đang ở trong Hoang Cổ Tử Địa. Có chuyện gì cũng phải chờ sau khi trở lại rồi mới nói.

Bên này hai người dừng lại, đám mấy thiếp thất Cơ Mỹ Lệ quả nhiên đã gửi tin tức, iải thích, cũng chịu nhận lỗi.

Miêu Nghị rất muốn trút giận vào các nàng. Chỉ có điều nghĩ đến việc này cũng không thể trách được các nàng. Lại thêm trước đó Vân Tri Thu đã đúng lúc khai đạo. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn dựa theo lời Vân Tri Thu nói, trấn an vài câu, nói chuyện này không liên quan đến các nàng. Là sư môn của các nàng quá hèn hạ. Nếu quả thật có sai cũng do chính thất phu nhân Vân Tri Thu kia sai. Trước đó không có làm tốt khai thông. Chuyện như vậy trước đó không ngờ lại không biết một chút tin tức gì.