Phi Thiên

Chương 2323: Hoang Cổ Tử Địa (Hạ)




Gần như chỉ trong nháy mắt, một ngọn lửa vô hình xuất hiện ở trên bàn tay của Miêu Nghị. Đám sát khí kia hình như bị sợ hãi, muốn nhanh chóng thoát đi. Nhưng đã muộn rồi. Trong nháy mắt, nó bị tâm diễm biến thành hư vô. Mặc dù như thế, Miêu Nghị vẫn không nhịn được thán phục. Hắn nhìn ra được, sát khí này quả thực đã có đầy đủ một ít linh tính. Xem ra lời Kim Mạn nói, hoàn toàn không sai.

Gió từ nơi này thổi qua, mang đến không chỉ là sương mù màu hồng, còn có màu trắng, màu xám, màu đen kịt giống như mực.

Miêu Nghị tràn ngập tò mò đối với nơi này. Ai đến, hắn cũng không cự tuyệt. Đối với mấy loại sương mù bay tới, hắn đều thử qua.

Sương mù màu trắng vừa chảy qua tay. Ngay lập tức có thể khiến cho người ta cảm nhận được một cảm giác oán niệm mãnh liệt. Đây là một loại cảm thụ tuyệt đối khác hẳn với thất tình lục dục. Hiển nhiên chính là oán khí;

Màu xám chính là tử khí có thể làm cho tâm niệm của người ta xám xịt trầm lặng; Màu đen chính là một khí tức cực kỳ hung hãn xông tới. Chính là cái gọi là sát khí.

Nhiều lần thử để sương mù thổi qua tay, Miêu Nghị dần dần tìm được phương pháp phân biệt chúng. Từng sợi mỏng manh có các loại hình thái khí thể, có đầy đủ linh tính. Những khí thể ở trạng thái sương mù tán loạn này còn không có đầy đủ linh tính chủ động công kích.

Ầm!

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Miêu Nghị quay đầu nhìn lại. Hắn không khỏi ngạc nhiên.

Không biết có phải thấy hắn chơi với những sương mù này rất thú vị hay không, Hắc Thán cũng bắt đầu chơi đùa cùng những sương mù này.

Hắn là thử, Hắc Thán là chơi đùa thật. Những sương mù có đầy đủ linh tính bám vào trên người Hắc Thán, chui vào bên trong chiến giáp không những không làm gì được Hắc Thán da dày thịt béo. Điều khiến Miêu Nghị cảm thấy không nói được lời này nhất, chính là Hắc Thán không ngờ hút những sương mù này giống như hút tiên khí. Dường như hút tới nghiện, nó nhảy lên đuổi theo nuốt hút.

Sau khi kịp phản ứng, Miêu Nghị bị dọa cho giật mình. Hắn nhanh chóng chạy tới, bảo Hắc Thán ngừng lại. Hắn đưa tay ấn ở trên người Hắc Thán, thi pháp điều tra tình huống trong cơ thể nó.

Không kiểm tra không biết. Vừa kiểm tra một cái, hắn liền nhìn Hắc Thán thật sự giống như đang nhìn thấy quái vật. Các loại khí thể tiến vào trong cơ thể Hắc Thán, lập tức bị cấu tạo cơ quan nội tạng đặc biệt trong cơ thể Hắc Thán phong tỏa ở trong bụng. Cơ quan nội tạng trong cơ thể Hắc Thán hình như có đầy đủ tác dụng khắc chế đối với khí thể có linh tính này. Tình hình kia giống như Hắc Thán giữ lại kết đan ở trong người luyện hóa. Trong bụng nó dâng lên nhiệt độ cao mãnh liệt đang luyện hóa hấp thu những sương mù này.

Sau khi xác nhận vài lần, phát hiện Hắc Thán quả thực không có bất kỳ cảm giác khó chịu, ngược lại ăn uống rất tốt, ăn cảm giác rất sảng khoái. Bộ dạng giống như muốn nói, ngươi không nên cản ta, để ta tiếp tục ăn có được hay không?

Miêu Nghị không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Tên mập mạp chết bầm này lại có thể xem những tà khí này thành cơm ăn? Trời ạ, có cần khoa trương như vậy hay không?

Ở dưới ánh mắt khao khát của Hắc Thán, hắn buông tay thả cho nó tiếp tục đuổi theo hút những tà khí đang phiêu đãng. Miêu Nghị dường như dần dần suy nghĩ tới điều gì. Hắn nhớ tới lời Kim Mạn nói, chậm rãi có chút hiểu rõ.

Kim Mạn từng nói qua, hai tộc Long Phượng có thể kìm chế tà khí. Hai tộc Long Phượng cũng chỉ có ở loại hoàn cảnh đặc biệt như Hoang Cổ này mới có thể lại tu luyện ra Long Thần và Huyền Nữ. Miêu Nghị xoa cằm nhìn Hắc Thán đắc ý hút các tà khí kia một cách rất sung sướng.

Hắn suy nghĩ, nếu như hắn không đoán sai, sở dĩ ở chỗ này có thể tu luyện ra Long Thần và Huyền Nữ, nguyên nhân chắc hẳn có liên quan tới việc hiện tại Hắc Thán hút tà khí kia. Tuy rằng Hắc Thán không phải là rồng, cũng là Ly Long, gần như đã nửa hóa thành rồng.

Càng nghĩ Miêu Nghị càng cảm thấy có thể. Dần dần hắn có chút hưng phấn. Thật ra hắn có chút chờ mong phán đoán của mình không sai. Hi vọng đây là thời cơ Hắc Thán gặp được. Nếu như thật có thể cho Hắc Thán một lần tạo hóa, vậy lần này hắn bị giam giữ ở trong nơi Hoang Cổ một ngàn năm, ngược lại cũng đáng giá.

Không bao lâu, tà khí quanh thân Miêu Nghị đã bị Hắc Thán hút sạch. Hắc Thán bắt đầu nhảy nhót ở trên mặt đất. Nó không ngừng nhảy lên, muốn hút tà khí ở trong bầu trời. Nhưng điều khiến cho nó nổi giận, chính là nó hiển nhiên cũng phát hiện ra ở đây mình không bay nổi. Nó thật sự liều mạng dùng hết sức lực toàn thân nhảy lên dưới xuống.

Vù.

Thoáng cái, nó nhảy lên rất cao, lại giống như một quả cân từ trong không trung rơi xuống, đập đến mặt đất.

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Bụi mù nổi lên bốn phía.

Miêu Nghị có chút cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Động tĩnh lớn như vậy, đừng có dẫn tới những thứ mình không chọc nổi đấy. Lúc này hắn mới quát một tiếng.

- Trộm béo, dừng lại cho lão tử!

Hắc Thán từ trong không trung rơi xuống, lăn một vòng, đứng lên. Bộ dạng của nó có chút không cam lòng nhìn hắn.

Bản thân Miêu Nghị lại thử thi pháp. Đúng như lời Kim Mạn đã nói. Ở chỗ này mình căn bản không bay nổi. Dựa vào sức người nhảy lên, thật ra lại không thành vấn đề.

Sau đó hắn lại đi tới bên cạnh Hắc Thán. Hắn có chút kỳ quái quan sát nó. Đồ mập mạp chết bầm này có thể hút tà khí ở đây, vì sao lại không bay lên được? Không phải nói long phượng ở chỗ này có thể bay sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy chỉ có một cái khả năng. Đó chính là Hắc Thán còn không có hóa rồng, còn không phải là rồng chân chính.

Nhân lúc Miêu Nghị đang cân nhắc suy nghĩ, thất thần, Hắc Thán lại chạy ra phía xa. Không cho mình nhảy lên, chạy xa một chút cũng được chứ?

Miêu Nghị vừa quay đầu lại, ngay lập tức đoán được tâm tư của nó. Mặt hắn tối sầm, quát:

- Chạy trở về đây.

Chợt bốn chi của Hắc Thán dừng lại trên mặt đất, đá sỏi bay loạn. Hắc Thán quay đầu nhìn lại, chậm rãi xoay người, có chút tâm không cam lòng không nguyện chậm rãi chạy trở về. Nói cúi đầu, ủi mũi vào Miêu Nghị, khe khẽ kêu lên, biểu thị sự kháng nghị của mình.

Miêu Nghị giơ tay lên xoa đầu nó, lời nói thấm thía nói:

- Trộm béo, bên trong có thứ chúng ta không chọc nổi. Không thể vào sâu hơn vào. Đó chính là tham ăn đâm đầu vào chỗ chết. Có hiểu hay không?

Hắc Thán có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là miệng không thể nói được mà thôi. Nó hắt xì hơi một cái thật vang, lắc lắc đầu, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, vẫy đuôi.