Phi Thiên

Chương 2298: Tuyệt vọng Chiến Như Ý (Thượng)




Thật ra hắn cũng không biết phía trên vì sao lại đột nhiên phải giam lỏng Chiến Như Ý. Hắn tới đây, chính là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể liên lụy đến Hắc Long Tư hay không? Có thể liên lụy đến mình hay không? Dù sao Chiến Như Ý là người của Hắc Long Tư, cũng là thủ hạ của hắn. Khả năng có việc bị liên lụy là rất lớn.

Lại thêm chuyện ở thành phố quỷ như vậy, gần đây bao nhiêu trọng thần Thiên Đình bị trừng trị chém đầu. Thật khó bảo toàn Doanh gia và Chiến gia sẽ không liên lụy vào trong đó.

Vào nội viện, nhìn thấy mấy Tiên Nga canh giữ ở trong sân, Chiến Như Ý dừng bước quay đầu lại:

- Có thể để cho các nàng tạm lui ra hay không?

Miêu Nghị cau mày nói:

- Có cần thiết phải làm như vậy hay không?

- Có!

Chiến Như Ý rất khẳng định gật đầu.

Miêu Nghị giơ tay lên một cái.

- Các ngươi lui xuống trước đi.

- Vâng!

Các Tiên Nga Lệ tạm thời thuộc sự điều động của Hắc Long Tư. Bọn họ đều biết Miêu Nghị là ai. Tất cả thành thật lên tiếng trả lời, sau đó lui ra.

Chiến Như Ý lại đưa tay làm tư thế mời. Sau khi mời Miêu Nghị vào chính sảnh, nàng lại đột nhiên xoay người đóng cửa một cái.

Tia sáng trong phòng nhất thời giảm đi không ít. Miêu Nghị bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.

- Nàng muốn làm gì? Ta khuyên nàng tốt nhất không nên làm loạn. Giam lỏng nàng không phải là ý của ta, mà là ý tứ của phía trên. Làm loạn, người thua thiệt là chính nàng.

Chiến Như Ý cười lạnh một tiếng.

- Ngươi yên tâm, ta không ý tứ gì khác. Nếu động thủ, ta nhất thời cũng không thể khống phục được ngươi. Kinh động người bên ngoài đối với ta không có bất kỳ lợi ích nào cả.

Miêu Nghị cảnh cáo chính là ý tứ như vậy. Hắn lại hỏi tới vấn đề chính:

- Chuyện gì mà cần phải lén lén lút lút như vậy?

Chiến Như Ý:

- Ngưu Hữu Đức, trước đây chính là ta không phải, đều là sai lầm của ta. Ngươi đại nhân đừng chấp với tiểu nhân. Mong giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng.

Miêu Nghị thản nhiên nói:

- Ta lặp lại lần nữa, đây là ý tứ của phía trên. Ta cũng chỉ nhận lệnh hành sự, không có bất kỳ quan hệ gì tới ân oán cá nhân giữa ta và nàng.

Chiến Như Ý:

- Bất kể là ý của ai, lần này xem như ta van xin ngươi. Xin ngươi cho ta phần thủ dụ, để ta rời khỏi nơi này.

Miêu Nghị:

- Nàng đang nói đùa gì vậy? Phía trên hạ lệnh giam lỏng nàng, ta lại thả nàng ra ngoài tính là chuyện gì xảy ra? Ta chán sống rồi sao?

Miêu Nghị dừng một chút. Khi nhìn thấy trong mắt nàng mơ hồ để lộ ra vẻ cầu xin, hắn lại do dự nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chiến Như Ý nhất thời lộ ra một nụ cười sầu thảm.

- Chuyện gì? Chuyện vui. Bệ hạ muốn nạp ta làm phi tử. Chắc hẳn mấy ngày tới sẽ để ta tiến cung.

- ...

Miêu Nghị sửng sốt, có chút há hốc mồm. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được lại có loại chuyện như vậy. Thanh Chủ lại muốn nạp nữ nhân này làm phi? Tình huống gì vậy? Làm sao có thể? Nhưng nhìn bộ dáng của đối phương chắc hẳn không phải là đang lừa gạt mình. Nghĩ đến trước đây bộ dạng của nữ nhân này không ai bì nổi. Hiện tại lại phải vào cung cùn hơn vạn nữ nhân tranh thủ tình cảm. Suy nghĩ một chút, hắn cũng có một cảm giác vui vẻ. Đúng là ác nhân có ác báo. Hắn im lặng một hồi, sau đó mỉm cười, chắp tay nói:

- Thật sự là việc vui. Ta ở chỗ này chúc mừng nàng trước.

- Ngươi ở bên này đã một thời gian. Trong hậu cung tình huống thế nào, ngươi không phải không biết. Ta không muốn đi. Hiện tại ở đây, người có thể giúp ta rời khỏi, chỉ có một mình ngươi. Đại nhân, ta cầu xin ngươi.

Chiến Như Ý dứt lời không ngờ bịch một tiếng, trực tiếp quỳ gối trước mặt Miêu Nghị. Nàng lộ ra thần sắc gần như tuyệt vọng, luôn cầu khẩn nói:

- Giúp ta một lần, cầu xin ngươi giúp ta một lần. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi giúp một lần không công. Ngươ muốn cái gì, tuy ngươi đưa ra.

Miêu Nghị có chút giật mình. Hắn không nghĩ tới đối phương lại quỳ xuống trước mặt mình. Hắn nhẹ nhàng bước tránh sang một bên, khẽ lắc đầu nói:

- Chiến Như Ý, cho dù ta muốn giúp nàng cũng bất lực. Giúp nàng, vậy bản thân ta phải làm thế nào? Quay đầu lại, lúc ta khó giữ được cái mạng nhỏ này, ai có thể tới giúp ta? Loại chuyện này nàng vẫn nên nghĩ biện pháp cầu xin ông ngoại của nàng đi. Doanh Thiên Vương có thể ở trước mặt bệ hạ nói giúp vài lời. Hắn muốn giúp nàng lại dễ như trở bàn tay. Nàng cần gì tới khiến ta phải khó xử.

- Để ta vào cung vốn chính là ý của ông ngoại ta...

Chiến Như Ý cắn môi, chậm rãi đứng lên.

- Chúng ta cùng đi, cùng nhau rời khỏi nơi này. Ta có thể gả cho ngươi, có thể làm nữ nhân của ngươi.

Miêu Nghị sửng sốt một hồi. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Nàng đùa gì thế?

Chiến Như Ý lắc đầu:

- Ta không có nói đùa, đi cùng ngươi, ta không ngại. Chỉ cần ngươi nguyện ý, hiện tại ta có thể cho ngươi thân thể này. Hiện tại ta có thể làm nữ nhân của ngươi. Quay đầu lại chúng ta tìm một chỗ ẩn cư. Có người nhà ta chiếu cố, đãi ngộ sẽ không kém hơn so với ngươi làm tổng trấn này.

Nói xong, nàng trực tiếp tháo chiến giáp trên người xuống, bộ dạng thật sự muốn cởi thắt lưng.

Từ trên thần sắc cấp bách nữ nhân này Miêu Nghị thấy rõ không phải là giả. Mà nàng muốn chơi thật. Chỉ có điều hắn lại quay người đi, chậm rãi đi ra phía ngoài. Hắn lười nói chuyện tiếp với nàng. Hắn chỉ ném lại một câu.

- Chiến đại tiểu thư, Ngưu mỗ chỉ là một nhân vật nhỏ, đi cùng không nổi.

Phía sau đột nhiên xoẹt một tiếng. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nhất thời có cảm giác như đang nằm mơ. Nửa thân thể giống như tuyết ngọc đang để trần hiện ra ở trước mắt hắn. Ngọn núi no đủ trắng mịn giống như ngọc mềm có đính hồng anh, đặc biệt mê người. Bờ vai mềm mại. Xương quai xanh tinh mỹ. Từng đường nét rõ ràng như vậy...

Dưới tình thế cấp bách Chiến Như Ý lột xiêm y trên thân thể mình xuống, cứ chống hông đứng như vậy. Đừng nói là Miêu Nghị bối rối, chính nàng hình như cũng bị hành động của mình dọa cho sợ hãi. Nàng có chút run rẩy, hình như muốn giơ tay lên che phía trước ngực lại. Nhưng cuối cùng, bàn tay nâng lên vẫn chậm rãi buông xuống. Nàng khẽ cắn môi, cảnh cáo nói:

- Ngươi thử đi ra xem. Ta sẽ ngay lập tức hô to phi lễ. Phi lễ phi tử của bệ hạ có hậu quả thế nào, chắc hẳn không cần ta phải nhiều lời đi.