Phi Thiên

Chương 2297: Giam lỏng (Hạ)




Đây mới là điểm mấu chốt. Cho nên hắn nói cái gì cũng không quan trọng. Nói nhiều trái lại bất lợi. Bởi vì Doanh Cửu Quang đã hạ quyết tâm. Từ chỗ Doanh Cửu Quang, bọn họ căn bản không có cách nào thay đổi được bất kỳ kết quả gì. Bởi vậy hắn chỉ có thể tìm điểm đột phá khác.

- Chiến huynh, hai người làm sao vậy?”

Khi đi qua bên cạnh Thiên Nguyên, phu thê hai người vô ý lại đụng phải hắn. Nhưng lần này hai phu thê lại không hề để ý đến hắn. Doanh Lạc Hoàn rõ ràng đã khóc. Tinh thần Chiến Bình càng mệt mỏi. Trong nháy mắt hắn dường như đã già đi.

- Xảy ra chuyện gì...

Thiên Nguyên dừng chân nói thầm một tiếng. Trong mắt hắn đầy vẻ nghi ngờ không giải thích được. Nhưng hắn lại chợt mỉm cười. Hắn phát hiện mình thật đúng là quan tâm loạn. Người ta có núi lớn để dựa vào, có thể có phiền toái gì? Nhiều lắm là bị Doanh Thiên Vương dạy dỗ một trận mà thôi. Dù như thế nào đi nữa cũng tốt hơn so với hắn. Hắn lắc đầu, xoay người rời đi...

- Các ngươi làm gì? Muốn phạm thượng sao?

Ngự Viên, cửa viện đại thống lĩnh trung quân dưới phủ tổng trấn, một đám người ngăn cản không cho Chiến Như Ý đi ra ngoài, chọc cho Chiến Như Ý giận dữ. Điều càng làm cho nàng phẫn nộ hơn chính là, viện đại thống lĩnh trung quân đã bị bao vây.

Nàng đã nhận được tin tức do phụ thân gửi tới. Nàng đã biết tin tức mình sắp phải vào cung làm phi. Điều này làm cho nàng vừa kinh hãi lại vừa khủng hoảng. Nàng thật không ngờ mình cũng sẽ trở thành một thành viên xới đất trong Ngự Điền. Không lâu trước đó nàng còn ở trước mặt Miêu Nghị cười nhạo đám nữ nhân kia. Không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.

Ý tứ của Chiến Bình rất đơn giản. Nếu như con không muốn vào cung lập tức rời khỏi Ngự Viên. Ta đã an bài người đi tiếp ứng con. Sẽ đưa con đi tới một nơi bí mật. Chỉ là sau đó không thể lại xuất đầu lộ diện.

Chiến Bình lại cho nữ nhi quyền lựa chọn tự do.

Trên thực tế phu thê hai người Chiến Bình đã mất đi tự do. Bọn họ bị Doanh Cửu Quang hạ lệnh giam lỏng ở bên trong Thiên Vương Phủ. Chiến Bình không đến được. Hắn phái người tới tiếp ứng cũng không có cách nào tiến vào khu vực Ngự Viên này. Hắn chỉ có thể bảo nữ nhi nghĩ biện pháp rời khỏi Ngự Viên đi gặp người được mình phái tới tiếp ứng.

Chiến Như Ý tất nhiên muốn chạy. Ai ngờ nàng đã chạy không được. Cửa viện đã bị trọng binh bao vây.

Dương Triệu Thanh dẫn đầu chắp tay nói:

- Đại thống lĩnh bớt giận. Đây là ý của Tổng Trấn đại nhân, bảo chúng ta bảo vệ an toàn cho đại thống lĩnh. Mong đại thống lĩnh ở bên trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày.

Chiến Như Ý tức giận nói:

- Nực cười, ở chỗ này cần các ngươi bảo vệ an toàn cái gì! Tổng Trấn đại nhân muốn làm gì? Đây là muốn giam lỏng ta sao? Hay muốn quan báo tư thù?

Dương Triệu Thanh vui tươi hớn hở nói:

- Nếu như đại thống lĩnh không muốn như vậy, ta cũng không có cách nào.

Hắn vung tay lên. Thoáng cái có mười mấy Tiên Nga xuất hiện đứng thành hàng. Hắn cảnh cáo nói:

- Chiếu cố tốt cho đại thống lĩnh. Nếu để cho đại thống lĩnh có bất kỳ bất trắc nào, ta sẽ lấy đầu của các nàng!

- Vâng!

Một đám Tiên Nga khẩn trương đáp ứng, sau đó nối đuôi nhau đi vào, tiến vào phủ của đại thống lĩnh.

- Ha hả! Bảo vệ ta...

Chiến Như Ý giận dữ cười ngược. Đây nào phải là bảo vệ mình. Rõ ràng chính là phái bọn họ tới theo dõi mình, rõ ràng là muốn giam lỏng mình ở chỗ này. Lúc này, nàng bước tới trước một bước nói.

- Thật ra ta muốn xem thử ai dám ngăn cản ta!

Dương Triệu Thanh vung tay lên. Hơn mười mũi Lưu Tinh Tiễn nhắm ngay vào Chiến Như Ý. Mấy trăm người lấy ra Khổn Tiên Thừng nhìn chằm chằm.

- Tổng Trấn đại nhân có lệnh, nếu như đại thống lĩnh dám xông ra một bước, lấy tội kháng lệnh để xử trí, trực tiếp trói lại!

Dương Triệu Thanh uy hiếp một tiếng. Sau đó giọng hắn chợt trở nên hòa hoãn, nói:

- Đại thống lĩnh, chúng ta cũng nhận lệnh hành sự thôi. Ngài không nên ép chúng ta. Tự mình trở lại còn có tự do tối thiểu. Chung quy vẫn tốt hơn so với bị trói lại!

Chiến Như Ý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng nàng cũng biết mình đừng mơ tưởng thoát khỏi vòng vây của trọng binh, xông ra ngoài. Nếu thật sự bị trói lại, nàng sẽ thật sự không có biện pháp nào khác. Nàng hít sâu một hơi, nói:

- Được rồi! Ta không đi ra nữa. Mời Tổng Trấn đại nhân qua đây một chuyến. Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo!

Dương Triệu Thanh do dự, cân nhắc có nên thông báo cho biết đại nhân hay không.

Thấy hắn do dự, Chiến Như Ý lập tức lấy ra tinh linh, chuẩn bị trực tiếp liên hệ với Miêu Nghị.

Ai biết một bóng người phá không rơi xuống. Người này rơi bên ngoài vòng vây của mọi người. Đó không phải là ai khác, chính là Miêu Nghị.

- Đại nhân!

Dương Triệu Thanh nhanh chóng đi qua chào hỏi.

Miêu Nghị nhìn thấy tình hình hiện trường bị bao vây kín, trong lòng đại khái cũng hiểu ra. Chắc hẳn Chiến Như Ý muốn đi ra ngoài bị ngăn cản.

- Đại nhân, đây là ý gì?

Chiến Như Ý chỉ vào nhân mã với đao thương mọc lên như rừng đang ngăn chặn mình, vẻ mặt tức giận.

Miêu Nghị thản nhiên nói:

- Không có ý gì. Ta cũng nhận lệnh hành sự.

Chiến Như Ý cắn răng một cái. Nàng mơ hồ đoán được, đúng là có chuyện như vậy. Bằng không Hắc Long Tư không có khả năng vô duyên vô cớ đối với mình như vậy. Dù sao bối cảnh của mình bày ra đó. Không có lý do chính đáng, cho dù là Phá Quân Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ cũng không dám lộn xộn với mình.

- Mạt tướng vừa lúc có chuyện tìm đại nhân.

Chiến Như Ý xoay người đưa tay làm tư thế mời. Nàng mời Miêu Nghị vào trong phủ nói chuyện. Nàng đã hạ thấp phong thái, thậm chí còn có vẻ có chút hèn mọn.

Nàng không hạ thấp tư thái cũng không được. Nàng muốn chạy khỏi nơi này, còn phải dựa vào Miêu Nghị. Đắc tội Miêu Nghị nàng căn bản chạy không được. Nàng muốn đi ra ngoài, vốn chính là muốn đi tìm Miêu Nghị. Bởi vì lấy không được thủ dụ của Miêu Nghị, cho dù nàng có thể rời khỏi Ngự Viên, cho dù Hắc Long Tư có thể thả nàng đi, thủ vệ khống chế mảnh tinh vực này cũng sẽ không tự ý thả người ra vào. Dù sao vùng này không phải là địa phương tầm thường. Đây là trọng địa của Thiên Đình, sẽ không để cho người khác thoải mái đi dạo.

Nếu là lúc bình thường, nàng tìm Miêu Nghị đòi một phần thủ dụ, không thành vấn đề. Nhưng đổi lại hiện tại sợ là không có cách nào dễ dàng có được. Nàng không cầu người là không được.

Miêu Nghị im lặng một hồi, sau đó gật đầu, phất tay ra hiệu cho phía dưới buông đao thương. Hắn từ trong đám người phía xa đi tới, leo lên bậc thang, theo Chiến Như Ý đi vào.