Phi Thiên

Chương 227-2: Hai nàng trưởng thành (Hạ)




Tuyết nhi cắn răng, bước chân điểm nhẹ, xuất ra một thương trong gió mạnh.

Miêu Nghị đứng yên hết sức bình tĩnh, đã bịt mắt lại có muốn cũng không nhìn được, thế nhưng trong khoảnh khắc Tuyết nhi xuất thủ, hắn nhanh chóng hất tay rút thương, xuất ra một thương nhắm vào phương hướng thương Tuyết nhi đâm tới.

Bốp, mũi thương gỗ va chạm vào mũi thương Miêu Nghị vô cùng chuẩn xác.

Thật ra không phải là Tuyết nhi xuất thương chính xác, mà là Miêu Nghị đâm trúng chính xác mũi thương nàng đâm tới, dễ dàng chế trụ thương Tuyết nhi đâm tới.

Con ngươi Tuyết nhi kịch biến, chuẩn xác đến trình độ như vậy nàng tự than thở không bằng, hơn nữa trong khoảnh khắc hai thương đụng chạm, nàng cũng cảm nhận được đúng là Miêu Nghị đã áp chế tu vi giao thủ với mình. Thậm chí trình độ tu vi áp chế còn hơi thấp hơn tu vi nàng, chỉ khiến cho tu vi đạt tới cảnh giới mới vừa bước vào Bạch Liên nhất phẩm.

Yêu Nhược Tiên nhạy cảm nắm bắt được biến hóa tại trường không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, thầm khen năng lực phân biệt của tiểu tử này dưới điều kiện phức tạp thật là cường hãn.

Ánh mắt của Thiên nhi cũng sáng lên, không hề cố kỵ gì nữa, khẽ uốn mình nhanh chóng run thương xuất thủ, liên thủ với Thiên nhi chiến đấu Miêu Nghị.

Hai người trường thương nơi tay, vây lượn xung quanh Miêu Nghị chập chờn, trường thương sắc bén nhanh chóng đâm ra thu về.

Miêu Nghị cơ hồ đứng vững vàng tại chỗ, thân hình nhanh chóng xoay tròn, không chọi cứng với các nàng, thậm chí rất ít đụng phải trường thương hai nàng đâm tới, chỉ đánh vào sơ hở trong công kích của hai nàng.

Một cây trường thương thần xuất quỷ một, lại thêm sắc bén chuẩn xác, không có hoa lệ dư thừa, đơn giản hữu hiệu, chiêu nào cũng là tất sát, nhiều lần đâm về phía nơi yếu hại hai nàng, ép cho hai nàng không cách nào đến gần. Chỉ cần tới gần một chút liền bị thương Miêu Nghị nhắm vào nơi yếu hại, ép hai nàng phải luống cuống tay chân vội vàng tự cứu.

Hai nàng càng đánh càng kinh hãi, chủ nhân đã bịt mắt, khống chế tu vi giảm xuống tương đương với hai nàng, còn có thể ép cho bọn họ không có cách nào tới gần, chỉ có thể tự cứu. Rốt cục hai người ý thức được chênh lệch cực lớn giữa mình và chủ nhân, ví như chủ nhân không bịt mắt xuất thủ... Hai người suy nghĩ một chút lập tức cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân, mới biết trước kia suy nghĩ tự tin của mình trở nên tự đại tới mức nào.

Yêu Nhược Tiên thấy vậy chỉ lắc đầu, vốn lão tưởng rằng nếu chỉ bằng vào thương pháp, hai nàng đã đủ đi lại trong giới tu hành. Nhưng đối chiến so thương pháp với Miêu Nghị lão mới biết hai nàng kém hơn không phải là ít, rốt cục cũng hiểu ra vì sao Miêu Nghị có thể đánh vào xông ra giữa vòng vây một hai trăm người.

Miêu Nghị chỉ phòng thủ tại chỗ đột nhiên triển khai phản kích. Đây mới thật là một thương nơi tay, sắc bén hung mãnh, ép hai nàng luống cuống tay chân, không thể không liên thủ ngăn đỡ.

Tình thế cấp bách liên tiếp lui về phía sau, hai người âm thầm truyền âm liên lạc một tiếng, Thiên nhi đột nhiên quét ngang trường thương xuống đất hất đá vụn bắn tung về phía trước như mưa. Tuyết nhi sẽ thừa dịp đá vụn mê hoặc đối phương nhanh chóng đánh ra, Thiên nhi theo sát phía sau xông tới xuất ra một đòn kết liễu.

Hai người một trước một sau, một trên một dưới, một ngang một dọc liên thủ công kích.

Mắt thấy Miêu Nghị vung thương hất gạt đá vụn bay loạn vào mặt, hai người cho là quỷ kế được như ý, thình lình lại thấy Miêu Nghị xuất ra một thương đâm trúng mũi thương của Tuyết nhi, khiến cho mũi thương của nàng bị hất lên cao. Sau đó hắn thu thương về lại xuất ra một thương nữa, lần này cực kỳ nhanh chóng điểm vào ngực của nàng một cái, chỉ điểm rách y phục sau đó lại thu về.

Nếu như thật sự giao chiến cùng địch, chỉ sợ lúc này Tuyết nhi đã bị Miêu Nghị đâm một thương thấu tim.

Miêu Nghị vừa thu thương lại thuận thế gạt thương xuống phía dưới, đỡ gạt thương của Thiên nhi đâm tới, cũng không thuận thế phản kích mà trong lúc cất bước xoay người thúc ngược thương lại. Thiên nhi xông tới bị hắn né tránh lướt ngang qua, nhất thời bị đuôi thương hắn thúc vào lưng một cái.

Thiên nhi kêu đau một tiếng rơi xuống đất lảo đảo mấy bước, sau lưng có cảm giác tê dại, kinh ngạc nhìn Miêu Nghị đã cắm thương xuống đất chắp tay, nàng biết mới vừa rồi Miêu Nghị đã hạ thủ lưu tình, nếu không cũng sẽ không phải là cán thương thúc trúng mình.

Thắng bại đã phân, đã không cần thiết đánh nữa, thật ra thì ai mạnh ai yếu đã sớm phân ra.

Hai nàng sóng vai đứng cạnh nhau nhìn về phía Miêu Nghị đứng giữa gió biển, y phục tung bay lất phất, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Đi theo chủ nhân nhiều năm, rốt cục đã lãnh giáo chủ nhân lợi hại.

Hai nàng giao thủ với chủ nhân biết rất rõ ràng, từ đầu đến cuối Miêu Nghị chỉ lấy tu vi hơi thấp hơn các nàng giao thủ, cũng không có sử dụng bất kỳ các loại ngoại vật pháp bảo nào, chỉ dựa vào một cây thương gỗ đã ung dung áp chế hai người cơ hồ không có sức đánh trả.

Hai người hiểu rất rõ ràng, nếu như Miêu Nghị vừa động thủ đã ôm mục đích đánh bại hai người, hai người cũng không có nhiều cơ hội thi triển.

Nếu như xem hai người là địch nhân, cho dù là lấy tu vi áp chế bây giờ, cũng đã sớm giết chết hai người.

Chuyện khiến cho hai người kinh ngạc nhất là, Miêu Nghị bịt mắt lại có thể không bị ngoại vật quấy nhiễu, có lúc phảng phất sau lưng có mắt, xuất thủ không trở ngại chậm chạp chút nào, hơn nữa xuất thủ chuẩn xác vô cùng.

Miêu Nghị đang che mặt dường như đoán ra được suy nghĩ của hai nàng, lặng yên nghiêng tai nói:

- Có lúc mắt thấy cũng không phải là thật, mắt chẳng qua là một phần thân tâm mà thôi, không nên quen để cho mắt chủ đạo cả thân tâm mình một cách phiến diện, như vậy sẽ làm giới hạn năng lực của mình.

Đây là lời lão Bạch dạy hắn năm xưa, hôm nay hắn nói lại cho hai nàng nghe.

Ngay cả Yêu Nhược Tiên nghe cũng lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị ít nhiều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu tử này lại có cảm ngộ sâu sắc như vậy.

Miêu Nghị giơ tay lên cởi khăn lụa ra, xòe rộng năm ngón tay, gió mạnh lập tức nhanh chóng cuốn khăn lụa đi, mở mắt nhìn về phía hai nàng, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Núi là vật chết, có thể lấy một cây thương gỗ phá hủy một ngọn núi đá cũng không đáng kể gì, các ngươi có muốn chịu khổ luyện tiếp hay không?

Hai nàng lập tức hành lễ nói:

- Tỳ tử bằng lòng.

Vì vậy, Yêu Nhược Tiên lại thi pháp mở ra một thác nước khác trong núi.

Hai nàng làm trâu làm ngựa mang từng đống đá vụn của ngọn núi đã sụp đổ lên trên thác nước, kết lưới chứa đựng. Lại kéo lưới để cho đá thuận dòng trôi xuống, sau đó đứng dưới thác nước vung thương đâm đá rơi xuống. Quá trình tu luyện này có thể nói là vô cùng gian khổ, cũng không phải là chuyện tu sĩ nên làm.

Coi như là Yêu Nhược Tiên càng xem càng hiểu, thương pháp cái rắm này vô duyên với mình, chẳng trách nào tiểu tử kia không kiêng kỵ mình đi theo xem, cũng không nói sớm, làm hại mình trễ nãi mấy năm tu luyện...