Phi Thiên

Chương 2267: Hồng tuyến (Thượng)




Từ sau khi Miêu Nghị đến Tín Nghĩa Các, rồi đến Thiên Đình, đều tạm thời nảy lòng tham ứng phó với đột biến.

Miêu Nghị thậm chí không biết thành phố quỷ phát sinh biến cố ác liệt như vậy. Lúc này hắn còn đang nóng lòng chạy thoát thân. Nếu như chỉ là hai người phía sau truy đuổi, cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là phía sau lại xuất hiện thêm mười mấy người áo đen nhanh chóng đuổi theo, vượt qua hai người truy đuổi trước mặt, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với ba người Miêu Nghị. Có thể thấy được tu vi của bọn họ rất cường hãn.

Miêu Nghị hiện tại không để ý được được nhiều chuyện như vậy. Hắn ném ra Hắc Thán thân khoác chiến giáp, bộ dạng dữ tợn. Ba người vội vàng mặc áo giáp. Hắc Thán chở ba người bay rất nhanh. Ba người lại rút Phá Pháp Cung ra. Tất cả ba người liên tiếp bắn tên ra.

Một lần chín đạo lưu quang chợt bắn ra. Tất nhiên không hình thành công kích nhóm với quy mô nhất định đối với kẻ địch đang truy đuổi địch, cũng không hình thành lực sát thương hữu hiệu. Hơn mười người áo đen rút tấm lá chắn ra.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng động vang lên.

Trong lúc bọn họ chống đỡ, chỉ chậm lại một chút, sau đó lại nhanh chóng tăng tốc vọt tới.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, phía xa truyền đến một tiếng hét giận dữ.

- Chạy đi đâu!

Người áo đen quay đầu nhìn lại, chợt kinh hãi. Chỉ thấy mười hai đại tướng Thiên Đình mặc hồng giáp, trong tay cầm đao thương khẩn cấp đuổi theo. Phía sau còn có hơn một nghìn thượng tướng mặc tử giáp.

Ba người Miêu Nghị thấy vậy, vô cùng vui mừng. Có thể nói là mừng tới phát điên. Bọn họ không nghĩ tới lại có viện binh của Thiên Đình chạy tới cứu viện.

Miêu Nghị không biết là hắn “lập được đại công”, Thanh Chủ cố ý hạ lệnh chiếu cố hắn. Đại đô đốc trấn thủ nơi đây không dám có sai sót, khẩn cấp sai một nhóm nhân mã cường lực tới gấp rút tiếp viện.

Mắt thấy tình huống ba người Miêu Nghị nguy cấp, làm không tốt sẽ không thực hiện được quân lệnh của Đại đô đốc, đại tướng dẫn đầu vung tay lên. Hơn một nghìn thượng tướng tử giáp lập tức lấy ra Phá Pháp Cung.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng nổ lớn vang lên. Hơn một nghìn lưu quang gấp gáp bắn tới giải vây.

Hai người áo đen theo dõi trước đó bị tụt lại phía sau, bị bắn thành cái sàng. Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

Ầm ầm.

Tiếng nổ vang lên. Hơn mười người áo đen cầm lá chắn cứng rắn chống đỡ. Lá chắn của mấy người hoặc bị đánh bay, hoặc trực tiếp bị Lưu Tinh Tiễn bắn nổ. Bọn chúng cũng bị bắn thành cái sàng, chết thảm. Còn có mấy người không ngờ mượn tấm lá chắn cứng rắn chống lại đợt công kích thứ nhất. Bọn chúng cũng không chú ý tới truy binh phía sau, toàn lực đánh về phía đám người Miêu Nghị, chuẩn bị bắt bọn họ làm con tin để thoát thân.

Miêu Nghị khẩn cấp thu Hắc Thán. Một quả cầu đỏ chợt đẩy ra biến thành lớn hơn.

Ầm một tiếng. Nó chụp ngược lại, trực tiếp bảo vệ cho ba người Miêu Nghị ở bên trong đó, khẩn cấp khóa cứng phòng ngự Đánh Không Nát.

Ầm ầm.

Vài tiếng động vang dội. Đánh Không Nát bị đánh bay. Mấy người áo đen xông tới tấn công liền kinh hãi. Cái trò gì vậy?

Trốn ở trong Đánh Không Nát, ba người Miêu Nghị cũng bị chấn động tới mức thất điên bát đảo.

Lại là một đợt Lưu Tinh Tiễn bắn tới. Mấy người áo đen lại vung lá chắn chống đỡ được. Mười hai đại tướng hồng giáp đã đánh tới. Bọn họ nhanh chóng liên thủ bao vây chiến đấu. Thêm Lưu Tinh Tiễn tương trợ, không được bao lâu, mấy người áo đen còn sót lại đã bị chém giết.

Xuyên qua khe Đánh Không Nát kiểm tra, ba người Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm. Đánh Không Nát được mở ra buông lỏng, thu vào. Ba người cùng nhau chắp tay cảm tạ đối với viên binh vừa chạy tới.

Sau đó ba người đều đổi lại chiến giáp tiêu chuẩn do Thiên Đình chế tạo của mình, theo một đám người đó quay về.

Ba người vẫn chưa trở lại thành phố quỷ, mà ở trong dãy núi gần thành phố quỷ, triệu tập nhân mã của Hắc Hổ Kỳ và Lam Hổ Kỳ. Xảy ra chuyện như vậy, phía trên cũng không thể không hạ lệnh để đám người đã bị lộ được rút về. Những chuyện khác tiếp tục bố trí sau.

Hai nhân mã Bát Kỳ cuối cùng chỉ có sáu nghìn người trở về. Còn có gần bốn nghìn người mất đi tin tức. Đào Nguyên Lãng này một đội nhân mã hơn một nghìn người. Bọn họ bởi vì không nhận được tin tức đúng lúc, gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng dưới sự hộ tống của đám nhân mã nghĩ cách cứu viện lúc trước, Miêu Nghị dẫn tàn quân rút lui khỏi đó.

- Tiểu thư, Đông gia có lệnh, phải triển khai đợt hành động trả thù thứ hai. Ngài ấy bảo chúng ta rút lui, tạm thời giữ bí mật!

Bên trong khoang thuyền, Tào Phượng Trì cắn môi, vẻ mặt bi thương phẫn nộ nhìn thành phố quỷ đã hỗn loạn thành một mảnh. Lão già mặc y phục màu xanh đi tới bên cạnh nàng, bất đắc dĩ lên tiếng khuyên.

Đầu thuyền đã chuyển hướng, không nhanh không chậm rẽ sóng rời đi.

Bên trong phủ tổng trấn trong thành phố quỷ, trong đình viện đao thương mọc lên như rừng. Minh Thiên Đại đô đốc Trấn Bính Vệ dưới trướng Tả Đốc Vệ mặc chiến giáp đại tướng ngũ đoạn, đứng ở trên bậc thềm trước điện, cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh Tổng Trấn đại nhân cũng không dám thở mạnh.

Bên ngoài, một đại tướng dẫn theo mấy người đi nhanh đến, dừng lại ở dưới bậc thềm, chắp tay ôm quyền bẩm báo:

- Bẩm Đại đô đốc, đã làm xong công tác thống kê. Huynh đệ chết trận bên ta tổng cộng có ba trăm mười hai người. Tiêu diệt 12007 thành viên của Tín Nghĩa Các!

Minh Thiên đứng chắp tay khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười. Tình hình công tác thống kê bên phía Ngưu Hữu Đức, hắn đã biết. Hơn nữa bên này chết trận chừng ba trăm người. Tổng cộng cũng tổn thất gần bốn nghìn người. Chỉ có điều phía bên Tín Nghĩa Các trả giá hiển nhiên lớn hơn nhiều. Hơn 12000 người!

Hơn 12000 người này cũng không thể giống như người bình thường. Ngược lại không phải nói thực lực của những người này cường hãn tới mức nào. Mà là những người này bình thường che giấu rất sâu. Thiên Đình muốn kéo ra, cũng khó có thể bắt được. Đó là nhân tố quyết định Tín Nghĩa Các nắm thành phố quỷ trong tay. Lần này không ngờ dụ ra được nhiều người như vậy. Còn thoáng cái giết chết tới hơn 12000 người. Đả kích này đối với Tín Nghĩa Các, không thể bảo là không lớn.

Chỉ có điều hắn rất nhanh liền không cười được nữa...

Khách sạn có một gian, mấy khách trọ ra khỏi gian phòng, chậm rãi đi dạo ở trên lầu.

Tại đại sảnh của khách sạn, hai tiểu nhị đưa tay ngăn cản.

- Mấy vị, nơi đây không mở cửa cho khách vào. Mời quay về đi!