Phi Thiên

Chương 226-2: Phát hiện mới (Hạ)




Một tháng sau, từng con tiểu Đường Lang dần dần tỉnh lại, duy chỉ có con tiểu Đường Lang cắn nuốt yêu đan nhất phẩm kia còn chưa tỉnh lại.

Không thể so với Hắc Thán, sau khi Hắc Thán tỉnh lại trở nên gầy hơn, sau khi bọn ‘tiểu tử’ này tỉnh lại thì lớn hơn một chút.

Ăn yêu đan có thể lớn lên nhanh chóng ư? Yêu Nhược Tiên nhất thời có ý nghĩ mơ màng, thử nghĩ Minh Đường Lang trong Vạn Trượng Hồng Trần là quái vật đáng sợ dường nào, đây chính là quái vật ngay cả tu sĩ cấp Tử Liên cũng có thể tru diệt.

Nếu như những ‘tiểu tử’ này có thể trưởng thành tới mức ấy, còn có thể hoành hành ở bên ngoài Vạn Trượng Hồng Trần... Yêu Nhược Tiên suy nghĩ một chút không rét mà run.

Ngay sau đó lại mừng rỡ như điên, nếu bên cạnh mình có tám mươi lăm con quái vật bên trong Vạn Trượng Hồng Trần đi theo, đó là khái niệm gì?

Yêu Nhược Tiên phát hiện tân đại lục huơ tay múa chân.

Thế nhưng vừa mới cao hứng một hồi, lại phát hiện đám ‘tiểu tử’ dưới đất không nghe theo lời lão, lục tục vỗ cánh bay ra ngoài cửa động.

- Này này! Các ngươi đi đâu vậy?!

Yêu Nhược Tiên có vẻ nóng nảy, vội vàng bắt con tiểu Đường Lang còn đang ngủ say dưới đất lên, nhanh chóng đuổi theo.

Lão không biết trong khoảnh khắc đám tiểu Đường Lang kia tỉnh lại, Miêu Nghị huyết mạch tương liên với tiểu Đường Lang đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường đá tu luyện, thình lình mở hai mắt ra.

Hắn có chút kinh ngạc, vốn là tiểu Đường Lang đã thoát khỏi phạm vi tâm linh cảm ứng với hắn, hiện tại lại cảm ứng được, mà giữa khoảng cách hai bên làm cho hắn nhận ra được bọn ‘tiểu tử’ đang ở đầu kia của đảo.

Khoảng cách xa như vậy, mình lại vẫn có thể cảm ứng được bọn ‘tiểu tử’ tồn tại, đây là chuyện trước kia chưa từng có, xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này Miêu Nghị dùng tâm linh cảm ứng kêu gọi bọn ‘tiểu tử’ tới gặp mình, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong chốc lát, bọn ‘tiểu tử’ chen chúc mà vào sơn động, Miêu Nghị đưa ra một cánh tay, bọn ‘tiểu tử’ rối rít đậu lên cánh tay của hắn.

Thấy bọn ‘tiểu tử’ hiện thân, Hắc Thán nằm ở cạnh giường đá lập tức cảnh giác đứng lên, nó có chút kiêng kỵ bọn ‘tiểu tử’ nho nhỏ này, suýt chút nữa va vào Yêu Nhược Tiên đang nhanh chóng chạy vào.

Bất quá lúc này Yêu Nhược Tiên không có lòng dạ nào để ý tới nó, lập tức nghiêng mình lướt tới tiến vào trong động, nhìn chằm chằm Miêu Nghị trợn mắt nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì, đây là đồ của ta, ngươi muốn cướp đoạt hay sao, có tin lão phu đánh một giản nát đầu ngươi hay không!

Miêu Nghị đã quen với cách ăn nói lung tung của lão, không để ý tới, ngược lại nhìn chằm chằm bọn ‘tiểu tử’ trên cánh tay kinh ngạc nói:

- Dường như trưởng thành không ít, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn bắt một con lên, co ngón tay búng vào lớp vỏ ngoài cứng rắn, chỉ nghe kêu bôm bốp.

Kết quả không cẩn thận búng trúng vào phần đuôi có những khoanh màu bạc của nó, những khoanh bạc này bất ngờ rơi xuống khiến cho Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên giật nảy mình, tưởng rằng đã làm ‘tiểu tử’ bị thương.

Yêu Nhược Tiên nổi giận, hút những khoanh bạc dưới đất lên quơ quơ rống giận nói:

- Vì sao ngươi hạ thủ nặng như vậy, búng nó…

Dường như lão cũng bị thứ trên tay mình thu hút, chưa nói xong lời của mình đã nuốt xuống, ủa một tiếng, sau khi kiểm tra cẩn thận vật màu bạc sáng loáng trong tay mình bèn trợn mắt há mồm:

- Tinh ngân cực kỳ tinh thuần, đây là…

Tinh ngân? Miêu Nghị nhất thời kỳ quái, bạch tinh tinh luyện ra tinh ngân, hắc tinh tinh luyện ra tinh hắc, kim tinh tinh luyện ra tinh kim, không khỏi hỏi:

- Tinh ngân không phải là tinh phấn tinh luyện từ bạch tinh ra ngưng kết mà thành sao? Vì sao lại xuất hiện ở trên người của tiểu Đường Lang...

Hắn chợt ngừng nói, liên tưởng đến tiểu Đường Lang biết ăn kim tinh, lập tức nhớ lại, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình.

Yêu Nhược Tiên đột nhiên thi pháp hút con tiểu Đường Lang trên cánh tay Miêu Nghị tới, khống chế trong tay bắt chước Miêu Nghị làm lúc nãy, co ngón tay lại búng ra.

Bốp một tiếng, phần khoanh bạc bám dưới đuôi ‘tiểu tử’ rơi xuống, lão hút vào tay tra xét, sau khi xem xong lại kiểm tra phần đuôi ‘tiểu tử’.

Không nhìn kỹ sẽ không thể nào phát hiện, thì ra phần đuôi ‘tiểu tử’ có rất nhiều lỗ nhỏ li ti, không mở pháp nhãn ra tra xét sẽ không thể nào thấy được.

Nhìn lại ‘tiểu tử’ dường như không có dấu hiệu gì là bị thương, buông ra bắt một con khác lên co ngón tay búng ra, lại có khoanh bạc rơi xuống.

Miêu Nghị cũng ý thức được cái gì, bắt một con tiểu Đường Lang lên nắm lấy đuôi nó vuốt một cái, không mất bao nhiêu sức lực đã vuốt rơi phần khoanh bạc xuống đất.

Hắn cũng cẩn thận tra xét phần đuôi ‘tiểu tử’, lúc này cũng đã hiểu khoanh bạc kia chính là thứ mà ‘tiểu tử’ bài tiết ra.

Trước kia những khoanh bạc này bám vào phần đuôi ‘tiểu tử’ dần dần lớn lên theo nó, vốn vẫn tưởng là một phần thân thể của nó, không ai nghĩ nhiều, hôm nay mới phát hiện không phải là như vậy.

Chỉ trong thoáng chốc hai người đã thu thập hết thảy khoanh bạc bám ở đuôi bọn ‘tiểu tử’, số trong tay Miêu Nghị lập tức bị Yêu Nhược Tiên đoạt lấy.

Tập trung hết thảy khoanh bạc của tám mươi lăm con tiểu Đường Lang lại, bất quá là một nắm nhỏ trong lòng bàn tay Yêu Nhược Tiên, nhưng một nắm này cũng không biết phải hao phí bao nhiêu bạch tinh mới có thể tinh luyện ra.

Sau khi Yêu Nhược Tiên tra xét cẩn thận bèn hoa tay múa chân cười như điên dại:

- Hoàn toàn tinh thuần, không ngờ là tinh ngân không chứa chút tạp chất nào, cõi đời này lại có tinh ngân không chứa bất kỳ tạp chất nào, ha ha ha, không ngờ rằng ta có thể gặp được!

Thân là tu sĩ luyện bảo chuyên nghiệp, dĩ nhiên là tay tổ đối với phương diện giám định này.

Còn đối với một tu sĩ luyện bảo chuyên nghiệp mà nói, dĩ nhiên là vô cùng yêu thích tài liệu luyện bảo phẩm chất cao.

Miêu Nghị cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết tinh phấn trong tinh tệ khó có thể tinh luyện ra, quan trọng nhất là tinh luyện sao cho tinh thuần là vô cùng khó khăn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút tạp chất. Mà những tạp chất này tồn tại, theo cùng tinh phấn luyện thành pháp bảo hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ảnh hưởng đến pháp lực thi triển đối với pháp bảo, tinh ngân không chứa bất kỳ tạp chất gì là lần đầu tiên nghe nói.

- Thì ra sau khi ‘tiểu tử’ ăn tinh tệ lại có thể bài tiết ra tinh phấn chứa trong đó, ta còn tưởng rằng tinh phấn đã hòa lẫn vào trong lớp vỏ của nó, mới khiến cho nó trở nên cứng rắn như vậy, không ngờ rằng sự thật hoàn toàn khác.

- Tiểu tử, ngươi có biết tinh ngân hoàn toàn tinh thuần có ý nghĩa thế nào không… Có nghĩa là tính câu thông pháp lực của nó có thể sánh ngang tinh hắc bình thường, có nghĩa là pháp bảo dùng loại tinh ngân này luyện chế ra có thể đạt tới công hiệu pháp bảo luyện chế bằng tinh hắc bình thường.

- Nếu để cho bọn ‘tiểu tử’ chuyên ăn hắc tinh, vậy tinh luyện ra tinh hắc sẽ cũng là hoàn toàn tinh thuần, sánh ngang tính năng pháp bảo tinh kim. Nếu để cho chúng đặc biệt cắn nuốt kim tinh, vậy tinh kim tinh luyện ra được sẽ thế nào…